KHAIMINH.ORG

 

Chuyện Tương Truyền  CÁNH PHƯỢNG LẠC ĐÀN

 

 

 

Hoi An, Vietnam

 

 

请阅读吴文赖老师佳作 * Xin mời đọc một số tác phẩm cuả Giáo Sư Ngô Văn Lại.

 

 

 

Lời Giới Thiệu

 

Sử học là một khoa học.  V́ vậy sự thực lịch sử do sử gia biên soạn có khi phải xét lại, cái bị bỏ qua có lúc lại được truy cứu nghiêm túc để hiệu đính, bổ sung.

 

Tập quán tai hại "Cái vào trước làm chủ" vốn bị sử gia Ban Cố cực lực cảnh báo từ hai ngàn năm trước:  "Xem gương xưa, nên lật đi lật lại tham khảo đă, không lấy cái vào tai trước làm chủ vậy"  (Quan lăm cổ giới, nghi phản phúc tham khảo, vô dĩ tiên nhập nhĩ vi chủ dă - Hán thư).

 

Bài viết này thuộc trường hợp như vậy.  Chuyện xảy ra vào tháng 8 năm Mậu Tuất 1898.  Nó giữ vai tṛ dă sử xác minh một quy luật do Nguyễn Du đúc kết:  "Chữ tài liền với chữ tai một vần".  (Truyện Kiều - câu 3248).  Cảnh ngộ thương tâm của một thành viên trong "Ngũ phụng tề phi" xứ Quảng Nam là chuyện hoàn toàn có thật, được lưu truyền hơn trăm năm nay.

 

Tác giả

 



Buổi dạ yến ở dinh quan Tổng đốc Quảng Nam hôm ấy có lẽ tưng bừng vào bậc nhất kể từ ngày quan xuất chính mà cũng có lẽ long trọng vào bậc nhất so với mọi cuộc khao vọng khác trong mấy chục năm qua ở miền Vĩnh Điện này.  Đó là nhận định của các bô lăo địa phượng.

 

Cuộc thịnh hội hiếm có ấy quy tụ gần đủ các quan đương nhiệm lẫn măn nhiệm của tỉnh cùng các phủ huyện gần xa.  Thêm vào đó là một số lớn thân hào nhân sĩ địa phương.  Ngoài ra c̣n có nhiều doanh nhân Hoa kiều, Minh Hương lập nghiệp lâu đời ở Hội An nữa.  Chính họ đă quyên góp hào phóng cho ngân sách địa phương bấy lâu nay cùng làm cho bữa tiệc này thêm phần linh đ́nh long trọng nữa.

 

Trong khuôn viên tư dinh cụ Thượng, cứ mỗi ngọn cây cao đều có treo một vài lồng đèn quả ấu to tướng, phất lụa điều, nóc đèn có khoét bốn lỗ rộng để thoát nhiệt.  Chúng được đặt làm cấp tốc ở Hội An, mới vừa giao đến hồi chiều.  Sự có mặt của chúng làm cho những chóp bạc, chóp đồng của những nón dấu đám lính choáng lộn hẳn ra tăng phần hoành tráng cho buổi dạ hội.

 

Ở gian nhà tiệc, hàng chục chiếc đèn khí đá soi rực cả mọi ngơ ngách.  Bức trướng thục màu tím ánh ngời bốn chữ lớn "Ngũ phụng tề phi" thêu bằng kim tuyến tưởng chừng như được dát bằng vàng lá.  Ngay dưới bức trướng chắc hàng trăm năm sau người ta hăy c̣n nhắc đến nó - là vị trí danh dự của người chủ tŕ bữa tiệc lịch sử này:  quan Tổng đốc đương nhiệm.  Bên trái ngài là quan Đốc học Trần Đ́nh Phong dung nhan rạng rỡ đang đón hàng trăm đôi mắt ngưỡng mộ hướng về phía ḿnh.  Bên phải quan Tổng đốc là Bố chánh sứ họ Nguyễn cùng Án sát sứ họ Lê lặng lẽ đăm chiêu như hai pho tượng tạc khéo.

 

Bữa tiệc danh dự ấy vắng mặt hai nhân vật khá quan trọng:  người thứ nhất là quan Công sứ đă có lời cáo vắng v́ đang bận công vụ ở ṭa Khâm không về kịp.  Viên thông ngôn đi thay chỉ được xếp vào nhóm... trung khách.  Người thứ hai có lẽ thu hút sự thắc mắc nhiều hơn chính là tân khoa Phó bảng Ngô Chuân quê Cẩm Sa, một trong số năm chim phượng đă bỏ lỡ dịp "tề phi" này và hiện đang ốm c̣n ở lại Huế chưa biết bao giờ mới về.  Ngô Chuân là tên mới đặt từ ngày tập văn ở trường Đốc, ngoài đời người ta vẫn quen gọi tên anh là Ngô Lư như khi anh c̣n theo học ở trường Phủ.  Sự vắng mặt của anh thật ra có phần nghiêm trọng hơn cái lư do đau ốm b́nh thường v́ nó bắt nguồn từ những chuyện rất xa xưa.

 

Hăm mấy năm về trước, cụ tú Ngô là thầy thuốc mát tay nhất vùng Cẩm Sa.  Đón cụ Ngô về chẩn bệnh, lắm khi người ta phải t́m hụt đến vài ba địa chỉ quanh miền mới gặp được.  T́m cụ c̣n khó hơn t́m của rơi.  Tuy tuổi chỉ mới ngoài năm mươi mà lưng cụ đă c̣ng hẳn đi v́ gần như ngày nào cũng phải di chuyển bằng vơng, chẳng qua v́ người ta cần cụ thăm bệnh nhanh hơn cho đúng với tinh thần cứu bệnh như cứu hỏa.

 

Cụ Ngô góa vợ, chỉ có được một cô con gái tên Lan.  Lớn lên, ngoài vẻ xinh đẹp nhu ḿ, cô c̣n là trợ thủ đắc lực cho cha, không riêng ǵ chuyện chợ búa bếp núc hay dao cầu thuyền tán mà đôi lúc cô c̣n thay cụ Ngô theo dơi một số bệnh t́nh, tùy nghi gia giảm vị này vị nọ trong đơn thuốc nữa.  Về mặt này, cụ Ngô chưa hề phiền lần nào.

 

Bạn bè cùng trang lứa cô ai nấy đều đă có con cái tay dắt, tay bồng nhưng cô th́ vẫn chưa hề nhận lời ông mai bà mối nào chỉ v́ cụ Ngô chưa t́m ra đệ tử đủ sức thay cô được.  Thêm vào đó, câu tục ngữ "Bố vợ là vớ cọc chèo - Mẹ vợ là bèo trôi sông - Chàng rể là ông Ba V́" đă ứng nghiệm khá chua chát cho không ít gái làng quanh cô càng làm cho cô nhụt hết ước mơ.  Cứ h́nh dung quang cảnh một gă nát rượu nào đó sà vào nhà ḿnh đóng vai ông "thần núi Tản Viên" để rồi xấc xược với bố, thô bạo với cô th́ chẳng thà ở vậy c̣n đỡ mang tiếng bất hiếu hơn.

 

Thế nhưng người nghĩ một cách, trời lại làm một cách khác.  Người xưa đă ngẫm ra rằng tạo hóa suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm thích giở tṛ đùa cợt oái oăm, chính v́ thế mà người ta gọi "Ḥa nhi hí lộng" hoặc "Nhân nguyện như thử, như thử, Thiên lư vị nhiên, vị nhiên" cho nên cô Lan càng khăng khăng nguyện ở vậy th́ ông trời cũng khăng khăng chưa đồng ư như vậy.

 

Một năm nọ, nước lũ sông Thu Bồn lên nhanh chưa từng thấy.  Sông Vu Gia cũng không chịu kém, mới hôm trước đám trai làng c̣n sôi nổi hè nhau vác nơm ra ven sông đón "cá lên" th́ ngay hôm sau nước đă bủa vây tứ phía, chính họ c̣n gặp khốn đốn hơn lũ "cá lên" hôm trước, phải hối hả "bỏ của chạy lấy người", lắm kẻ c̣n phải trổ lối chui lên khỏi mái tranh thất thanh kêu cứu nữa.

 

Nhà cụ Ngô ở xa rốn lũ, hai bố con chả việc ǵ phải lo, thế nhưng lại gặp chuyện phải lo c̣n lớn hơn nhiều.

 

Sáng tinh mơ hôm ấy có mấy trai làng hớt hăi chạy đến rước cụ ra xóm ngoài.  Họ cơng chạy nhanh như ngựa vía, khiến cho khăn cụ bị rơi đâu mất cũng không kịp nhớ.  Th́ ra dân làng vừa mới vớt được một xác người hăy c̣n ấm và họ đang đốt rơm hun quanh.  Cụ Ngô bấm huyệt, đốt ngải, cạy miệng nạn nhân đổ được mấy muỗng nước gừng sắc với quế.  Một mảnh gương soi được đặt úp vào mũi nạn nhân.  Lát sau nhận ra nước thủy có dấu hiệu mờ, cụ cho khiêng nhanh nạn nhân về nhà ḿnh.  Th́ ra nhờ bám kỹ mái rạ, anh ra chỉ bị cóng chứ chưa uống phải ngụm nước nào, thế nên gần tối hôm ấy anh ta đă tỉnh hẳn, sau khi nuốt được mấy muỗng cháo loăng, sực nức mùi gừng.

 

Ngót nửa tháng rồi mà chẳng thấy ai t́m đến nhận kẻ mất tích.  Có lẽ người ta tất bật khắc phục hậu quả cơn lũ tàn bạo nọ và cũng có lẽ người ta nghĩ rằng anh đủ sức t́m về quê cũ nếu chưa trôi tuốt ra biển Đông.  Những người cưu mang anh tiếp tục mong chờ và đành... làm phúc cho trót.  Phần anh ta th́ không làm sao nhớ lại được bất cứ đặc điểm nào của quê ḿnh.  Chứng kiện vong ấy vốn rất thường xảy ra cho nhiều người vừa được cải tử hoàn sinh.  Cười và lắc đầu là cách trả lời duy nhất của anh trước những câu gạn hỏi đầy thiện chí.  Chỉ có đám trai làng là cảm thấy hơi xốn xang đôi chút ghen tị.

 

Ông Tú trẻ trong làng vui tính đặt tên cho anh là La Tử Phù, gọi theo tên một nhân vật trong Liêu Trai chí dị của Bồ Tùng Linh.  Họ La nọ ăn chơi lêu lổng đến nước thân tàn ma dại, lở loét hôi hám, nằm lả bên đường chờ chết, bỗng nhiên gặp được tiên nữ cứu về chữa cho lành bệnh, lại c̣n lấy làm chồng, sinh được đứa con trai kháu khỉnh nữa.  Ai ngờ lối đặt tên nghịch ngợm ấy về sau lại trở thành lời dự báo khá linh nghiệm của ông Tú trẻ nọ.

 

Đám trai làng rất thích gọi anh ta bằng cái tên La ngộ nghĩnh ấy v́ cách gọi nọ gợi ra ư la lết, lân la, v.v.. là chuyện "biết đâu chừng" khi "rơm" với "lửa" quá gần đến thế!

 

Trông La cũng chả đến nỗi nào, vẻ mặt phảng phất dáng thư sinh, tính t́nh điềm đạm, nói cười ôn tồn chừng mực rất đáng mến, nếu người ta không cố t́nh kỳ thị, ác ư ǵ.

 

Ngày qua tháng lại, dần dà cụ Ngô đă đào tạo cho La thành một trợ thủ kiêm vệ sĩ khá đắc lực.  Đến lúc đó th́ tin cô Lan có mang đă được thiên hạ đồn đại râm ran.  Chẳng rơ có cuộc dàn xếp bí mật nào hay không mà tục lệ tàn nhẫn "bè chuối trôi sông", "diều tha quạ mổ" không hề có ai gợi đến.  Cụ Ngô cũng đă có khoản trầu rượu thứ lỗi với làng nên mọi việc lặng lẽ êm xuôi, thâm tâm cụ cũng vui mừng không ít.  Hơn thế nữa, cụ c̣n chuẩn bị cho đứa cháu ngoài đang mong đợi của ḿnh cái tên Lư, và cụ giảng giải ư ḿnh với đôi bố mẹ tương lai của nó:

 

- Ta thấy cái tên Lư nghe rất hợp, lẽ ra phải thêm chữ Thiên nữa kia!  Nó xuất hiện rơ ràng là do "Thiên Lư" đó thôi!  Đâu có phải là trai trên gái dưới ǵ mà cho là "Nhân nguyện như thử" được?  Có ai muốn như vậy đâu?  Nhưng nếu ta thêm chữ Thiên th́ lộ vẻ khoa trương thách thức dư luận là chuyện không nên.

 

Cu Lư ra đời giữa một đêm mưa to gió lớn, cụ Ngô lại đang đi chữa bệnh trên Ái Nghĩa chưa về.  Thấy vợ quằn quại, bà mụ lóng ngóng, La hối hả sang hàng xóm nhờ người bạn gái của vợ sang giúp, c̣n ḿnh th́ ba chân bốn cẳng chạy đi đón cụ Ngô, ḷng cứ nơm nớp lo bao điều trắc có thể xảy đến cho một kẻ lần đầu vượt cạn.

 

Đường về khuya vắng ngắt.  Cả bữa trưa lẫn bữa chiều anh điều không bỏ chút ǵ vào bụng, bước chân nghe nhũn hẳn đi.  Qua một chiếc cầu tre, anh hụt chân rơi xuống ḍng nước xiết, đầu va phải vật ǵ không rơ.  Anh chỉ kịp ôm vội được chân cầu rồi xỉu đi một lúc lâu, tỉnh dậy anh chật vật một hồi lâu mới bơi được vào đến bờ.

 

Thấy anh bơ phờ đuối lả, cụ Ngô đành phải nhờ người khác cơng ḿnh về, La lảo đảo theo sau.

 

Gần đến đầu ngơ, cả ba nghe rơ tiếng trẻ oe oe vang ra xua tan bao lo lắng của họ.

 

Lùa qua quưt mấy chén cơm, La bải hoải ngă vật ra giường thiếp luôn đến sáng.

Thức dậy, định thần xong anh có một cảm giác rất lạ lẵm mà trước kia chưa từng gặp phải.  Anh nghĩ măi không biết đó là triệu chứng ǵ.  Nh́n vào gương, anh thấy chỗ gần thái dương có lằn bầm cùng chút ít máu khô đóng vảy chỗ chân tóc.  Cũng may, không phải là vết thương hở, bằng không chắc anh mất hết máu rồi mất luôn cả mạng nữa cũng nên.

 

Anh thầm hú vía cho ḿnh nhưng sự đắc ư ấy không kéo dài như đáng lẽ phải thế.  Trong cơn váng vắt ngây ngây anh thấp thoáng thấy có đan xen những phút bâng khuâng khó hiểu.  Từng chút từng chút một, anh dần dần nhớ lại thật rơ ḿnh là ai.  Anh hốt hoảng về sự khám phá ấy, anh nh́n quanh xem có ai phát hiện ra vẻ "bất lương" của ḿnh không.  Đúng là bất lương thật!  Thế mà bấy lâu nay cứ tỏ vẻ hồn nhiên vô tội trước mọi người.  Anh đem những điều phát hiện ấy thú nhận tất cả với bố vợ, tuy anh chưa phải là chàng rể chính thức.

 

Cụ Ngô bần thần một lúc lâu rồi nặng nề thở dài bảo La:

 

- Cái chứng kiện vong là vậy đó, nó tới bất ngờ và bỏ đi cũng bất ngờ!  Khi bị con lũ cuốn đi, một vật cứng nào đó va đập vào đầu con làm cho kinh lạc rối xoắn, xóa mất mọi sự kiện trong quá khứ lưu giữ ở năo.  Rồi một va đập khác chạm đúng ngay vào chỗ cũ, không chệch đi một li một lai nào, vậy là chỗ kinh lạc rối xoắn nọ bung ra, chức năng kư ức được phục hồi như cũ.  Đại loại là vậy...

La không nghi ngờ ǵ cách lư giải ấy, thế nhưng oái oăm thay!  Sao mọi việc lại nhắm đúng vào lúc này?  Nào Lan, nào cu Lư, anh tính sao đây?  Thật là trăm mối tơ ṿ.

 

Cụ Ngô là người duy nhất hiểu được những tiếng thở dài thườn thượt lúc La thơ thẩn ngoài vườn hay lúc mang khăn gói theo cụ.

 

Suốt ba tháng trời, La phải gượng vui khi đùa với con, tṛ chuyện với vợ, và sau mỗi lúc như vậy, tiếng thở dài của La nghe càng nặng nề hơn, cụ Ngô đành phải lựa lời can thiệp khi chỉ có hai người với nhau.

 

- Con không nên canh cánh hoài như vậy mà có hại cho thần trí.  Dù con có chọn cách giải quyết nào đi nữa, ta cũng hiểu ḷng mà không phiền trách ǵ con đâu.  Với mẹ cu Lư, ta sẽ có cách khuyên giải thích hợp, nhất định nó sẽ nhận ra t́nh cảnh thôi.  Nào có ai lường hết được mọi sự trên đời!  Những lời trung hậu ấy của ông cụ làm anh cảm kích ứa nước mắt, không biết nói ǵ.

 

Một đêm nọ, La tiết lộ với vợ là anh sẽ đi Thanh Hóa mua quế cho một dược hàng ở Hội An.  Anh chỉ phụ việc mang vác và bảo quản hàng hóa, c̣n giá cả cùng chất lượng đă có người khác lo, cả đi lẫn về không dưới mươi hôm.

 

Mấy năm qua, thỉnh thoảng La cũng đi một chuyến như vậy, công xá cũng khá, chỉ có điều là lần này La dặn ḍ quá tỉ mỉ khiến Lan hơi chột dạ nhưng rồi cuối cùng La cũng lên đường.

 

Ba hôm sau, cụ Ngô bảo Lan:

 

- Trời hôm nay tốt lắm, con hăy giặt giũ mọi thứ đi, da dẻ trẻ con là rất hay kỵ mùi ẩm mốc lắm đó.

 

- Dạ để con đi chợ đă.

 

- Mua xong vài thứ, Lan gặp Huệ, Huệ tíu tít.

 

- Ui cha!  Lan!  Tao cứ tưởng là cô nào!  Mầy đẹp ra quá cỡ!  Té ra cái thứ "trôi sông lạc chợ" ấy mà lại tốt số ghê!.  Tao mới gặp lăo ta hôm qua.  Lăo dặn ḍ tao bao nhiêu là chuyện.

 

Lan hốt hoảng:

 

- Sao?  Dặn ḍ cái ǵ?

 

- Th́ cũng như người ta dặn ḍ vậy mà!  Lăo biểu tao năng tới chơi cho mầy đỡ buồn.  Lăo c̣n gởi tao hai quan tiền, dặn lâu lâu biếu mày chút ǵ đó, chớ mầy hà tiện, e thiếu sữa cho cu Lư...

 

Lan tự trấn an ḿnh bằng lời đùa gượng:

 

- Té ra lăo ta chẳng vừa ǵ!  Cứ tưởng lăo giao nộp ṣng phẳng, ai dè c̣n bày đặt lập quỹ riêng, lại chọn thủ bổn xinh đẹp nữa chớ!

 

- Huệ phát vào lưng bạn:

 

- Ở đó mà ghẹo!  mau về nhà hỏi cụ coi lăo có dặn riêng ǵ nữa không.  Tao nghi lắm.

 

Lan tất tả về, nhà vắng tanh vắng ngắt.  Cu Lư c̣n đang ngủ ngon lành.  Đứa bé trông nhà hộ bảo là cụ Ngô có dặn lại rằng chiều tối mới về.

Lan nhặt nhanh mấy món áo quần của cu Lư ném vào chậu thau.  Sau lớp áo gối nhỏ có một tờ giấy lớn gấp tư, viết toàn chữ Nôm.  Th́ ta cụ Ngô sai bảo nàng giặt giũ chính là v́ cụ biết có mảnh giấy này đây.  Cô hồi hộp đọc:

 

 

Ḿnh thương yêu!

 

Tui không sao nói thẳng những lời này cùng ḿnh được v́ sợ ḷng xúc động làm tui nói không hết lẽ.  Rất mong ḿnh thiệt tĩnh trí khi đọc những hàng này nhé!  Nước mắt tui đang chực trào ra đây ḿnh ơi!

 

Tui tên thiệt là Văn.  Đặng Tất Văn.  Đời Tự Đức, ông nội tui làm đến chức Thái y viện sứ, hàm Chánh tứ phẩm.  Đứng đầu viện Thái y nên ông nội tui phải chịu trách nhiệm trực tiếp việc chữa bệnh hiếm muộn cho Hoàng thượng.  Y đạo vốn chỉ có giới hạn nhưng sự đ̣i hỏi của kẻ làm vua th́ vô cùng.  Không can tâm chờ khép vào tội chết, ông tui bỏ trốn về quê, ngược sông Thu Bồn lên tận ḥm Kẽm.  Viên quan thay ông tui sau đó cũng bó tay, nhận bản án trảm giam hậu nhưng cũng chính nhờ vậy mà lệnh truy nă ông tui mới được băi bỏ.  Bấy giờ th́ ông tui đă già lắm rồi.

 

Tui học thuốc lẫn học chữ từ tuổi lên năm.  Đó là lư do cha khen tui sáng dạ v́ thiệt t́nh th́ tui chỉ học lại những ǵ ông nội tui đă dạy trước kia.

 

Chứng kiện vong không hủy hết những điều ấy.  Bấy giờ cha con tui kiếm sống có bề nhàn hạ bằng nghề y.  Gặp phải bệnh nào gay go th́ hỏi lại ông nội.  Nhờ vậy cả cha lẫn con đều được tiếng mát tay.  Dân địa phương dần dà biết rơ ông nội tui từng là quan Ngự y tứ phẩm nên người ta không c̣n đưa bệnh nhân xuôi Vĩnh Điện, Hội An chữa trị như trước nữa.  Chỉ cần nhận ra chiếc khăn gói vải hoa của cha con tui là người ta đón về chữa bệnh ngay.  Cha con tui lắm khi phải tách đi hai hướng, gần chục ngày mới gặp lại nhau ở quán trọ ven một ngă ba đường nào đó.

 

Bữa ấy tui đang ngồi đợi trong một quán nước nhỏ kề bờ sông như mọi lần th́ nước lũ về đột ngột vây hết mọi lối.  Lều bị trốc, tui bám nóc lều rồi ngất đi đến tận lúc... gặp ḿnh.

 

Vết bầm ở thái dương tui trong chuyến đi Ái Nghĩa mới rồi làm trí nhớ tui hồi phục lạ lùng.  Nào cha già, nào người vợ hay ốm đau, nào ba đứa con nheo nhóc.  Không biết nước lũ ngày ấy đă làm ǵ họ.  Tui không về là không được đâu ḿnh ạ!  Ḿnh hiểu cho nỗi khổ tâm nầy của tui.  Tui đang chết từng khúc ruột đây ḿnh ơi!  Ḿnh ở lại gắng gỏi nuôi con và chăm sóc cha già.  Phải bỏ ḿnh ở lại, ra đi một ḿnh như vậy tui đau ḷng lắm lắm.  Lâu lâu ḿnh qua lại với chị Huệ cho khuây khỏa nhé!

 

Khi yên ổn được chuyện nhà, tui sẽ thu xếp đi thăm cha và mẹ con ḿnh.  Tui xin hứa chắc với ḿnh như vậy.  Mong ḿnh hiểu cho ḷng tui.

 

Bái thư,

 

Đặng Tất Văn.

 

 

Đọc xong thư, nước mắt Lan ràn rụa, nàng nắm khư khư mảnh giấy, đó là tất cả những ǵ c̣n lại của La.  Đúng lúc ấy, cụ Ngô về bất chợt và hiểu ngay mọi chuyện.  Cụ ôn tồn an ủi con gái:

 

- Cha chắc là nó c̣n đau khổ hơn con nhiều.  Chắc con cũng hiểu rơ là nó đâu phải là đứa tệ bạc.  Âu cũng là chuyện của thiên lư, chẳng cưỡng lại được đâu con ơi.  Hăy trấn tĩnh, dẹp hết phiền muộn để c̣n chăm lo cho cháu Lư nên người.  Trời xanh không phụ con đâu.  Cha coi tướng cu Lư nhứt định không phải thành loại túi com bị thịt đâu!

 

Đúng như cụ Ngô tiên đoán, Lư lớn lên rất sáng dạ, thầy học nào cũng ngợi khen, Lư nức tiếng thần đồng.  Cụ Ngô rất hả dạ nhưng không kịp chờ đến này cháu ḿnh thành đạt, chỉ vài năm sau cụ đă quy tiên.

 

Ngay những ngày Lan c̣n đang cư tang, đă có người nóng ḷng sợ mất cơ hội, bắn tiếng muốn cưới Lan làm hầu thiếp, nhưng nàng một mực khước từ.

 

Thỉnh thoảng cô nhờ Huệ trông hộ con rồi đi chẩn mạch kê toa cho một số bệnh nhân quanh vùng.

 

Một lần nọ, tên bá hộ làng bên sai người hầu thiếp sang đón Lan chữa bệnh cho lăo.  Vừa nắm cổ tay lăo để chẩn mạch th́ cổ tay cô liền bị chụp cứng, sau lưng có tiếng "tách", cửa bị khóa ngoài.  Rơi vào chiếc bẩy quá bỉ ổi, Lan nổi xung, tát vào mặt lăo đến tê dại bàn tay nhưng rốt cuộc chỉ kích thích lăo tàn bạo hơn.  Lan uất đến ngất lịm đi.  Cái kẻ tưởng là có thể làm chứng trung thực cho nàng té ra lại là kẻ đồng phạm quá ư tồi tệ.

 

Sau vụ đó Lan bỏ luôn nghề thuốc, mở một quán nước đầu làng.  Bấy giờ cu Lư đă lên sáu tuổi.

 

Một hôm có người lạ mặt ghé nhà.  Ông ta đi việc quan, tiện đường tạt qua báo cho cô tin tức về Tất Văn.  Té ra Tất Văn về nhà chưa đầy một năm th́ gặp nạn qua đời.

 

Tin ấy làm cho Lan suy sụp hoàn toàn.  Chỉ trong mấy ngày, trông nàng già thêm cả chục tuổi.  Quán nước của cô ngày càng ế ẩm v́ đường làng đă bị nắn lại, không c̣n đi ngang quán cô như trước nữa.  Trong cảnh cùng quẫn ấy, có người ngỏ ư nhận cu Lư làm con nuôi.  Đó là một người khá giả, tử tế, đáng tin cậy.

 

Cô Lan đang c̣n phân vân th́ người thầy học của Lư khuyên cô:

 

- Theo tôi, đây là dịp không dễ có.  Không chừng đó là "thiên lư" cũng nên.  Rồi đây, càng học lên cao, Lư càng phải đi xa tốn kém, chưa chắc cô c̣n đủ sức kham nổi đâu.  Dù sao nhà người ta cũng có của ăn của để, lại cũng họ Ngô.

 

Lan xiêu ḷng v́ nghĩ đến tiền đồ của con.  Đôi bên thỏa thuận hai khoản:

 

- Thứ nhất, người nuôi Lư phải đài thọ toàn bộ phí tổn ăn học cho đến khi Lư đủ hai mươi tuổi.  Trong thời gian đó Lan không được phép lui tới thăm con.

 

- Thứ hai, nếu Lan đổi ư đ̣i lại th́ phải bồi hoàn phí tổn theo đúng yêu cầu của người nuôi Lư.

 

Mỗi bên có một người làm chứng cùng kư vào văn tự thỏa thuận ấy.

 

Mọi chuyện tưởng chừng đă an bài thuận lợi.  Ngờ đâu chỉ mấy năm sau, nhà nọ liên tiếp sinh được ba đứa con trai, cu Lư không c̣n được yêu quư như lúc đầu, mặc dầu việc học hành ngày càng tấn tới.

 

Khi người nhà giàu nọ qua đời, việc học hành của các cậu quư tử càng chểnh mảng, lời bảo ban của Lư chẳng những không được ai nghe, trái lại các bà vợ lẽ nhà giàu nọ c̣n tin lời gièm pha cho rằng chính Lư đă hưởng hết hồng phúc của nhà họ, và giọt nước cuối cùng làm tràn đầy ly căm oán ấy đă xảy ra vào dịp Lư vinh quy khoa thi Hương.

 

Dựa vào giấy thỏa thuận ngày trước, các bà mẹ nuôi nhất quyết không bằng ḷng cho người mẹ đẻ ngồi ngang hàng với họ trong lễ đền ơn sinh thành.  Hội đồng môn Cẩm Sao đa số không quên ơn cụ Ngô ngày trước, thấy thế động ḷng v́ nghĩa, vận động nhau góp tiền tổ chức riêng một lễ tạ làng thật linh đ́nh, và nhờ dịp ấy ông cử tân khoa Ngô Chuân đă "phục hồi danh dự" cho mẹ ḿnh khá thỏa đáng.  Việc ấy làm cho những kẻ bụng dạ hẹp ḥi kia càng căm thêm.  Bao nhiêu t́nh nghĩa bấy lâu đă hết sạch đến tận cùng.  Kể từ ngày đó, mỗi lần giáp mặt họ, ông cử Chuân toàn chỉ nhận được những lời mỉa mai xách mé vô học.  Nỗi khổ tâm chồng chất khiến ông gầy rộc hẳn đi.

 

Trong lễ truyền lô khoa thi Hội, khi tiếng loa đồng réo đến tên Ngô Chuân, nỗi vui mừng của Lư chỉ xẹt qua như ánh chớp, tiếp ngay theo đó là hàng loạt tiếng rền như cả một cơn dông của bao lời lẽ tồi tệ mà anh nhận được trong lần vinh quy thi Hương.  Mồ hôi lạnh toát ra đầy người, anh linh cảm mọi sự sẽ tái diễn ở mức tệ hại hơn bội phần v́ ở chốn nông thôn, phe đảng xu nịnh người giàu, đố kỵ người tài vốn có sức mạnh cuồng bạo khó lường nhất.  Anh cảm thấy tiền đồ ḿnh là một vùng biển đen ng̣m mà chính anh th́ lại không biết bơi, cũng chẳng thấy được bến bờ.

 

Cuộc diễn hành danh dự theo thông lệ dành cho các vị tân khoa, ra cửa Đông Ba, dọc phố hàng Bè, rồi thêm một đoạn nữa để vào cửa Thượng Tứ, dọc quăng đường ấy rào rào những tiếng vỗ tay, tiếng đàn sáo, tiếng loa dẹp đường, tiếng reo ḥ của trẻ con,... tất cả chừng ấy thứ tiếng reo mừng không lọt vào tai anh được chút nào.  Anh lặng lẽ như người mất hồn, ngồi thừ trên lưng con ngựa bạch, mặc cho nó lững thững đi bước một.  Trong cơn mộng du ấy, anh chẳng quan tâm việc điều chỉnh cự ly cho đúng phép, khiến lắm lúc tên lính đi cạnh phải đưa tay can thiệp.

Chiều hôm ấy, anh cáo ốm.  Khi bạn bè họp mặt ở sảnh đường bộ Lễ để nghe những lời dặn ḍ cuối cùng về nghi thức vinh quy, anh vắng mặt.  Thế là từ giờ phút đó ngũ phụng chỉ c̣n lại có bốn.

 

Gần mười năm sau, t́nh cờ có người quen nhận ra Ngô Chuân ở một ngôi chùa nhỏ ngoại ô.  Người ấy không dám chắc v́ dưới lốt nhà sư, diện mạo ông ta trông rất khác xưa, và khi người nọ lại gần hỏi han ông ta đă không nh́n nhận, lại c̣n trả lời bằng giọng Huế nữa.

 

Khi người nọ về kể lại, mọi người nửa ngờ nửa tin.  Ba hôm sau, một toán người trong hội Đồng châu Quảng Nam t́m đến ngôi chùa nọ, tả thật rơ diện mạo vị sư kia nhưng cả chùa cũng không ai biết cả...

 

(Dị bản: Có thuyết khác kể rằng bà mẹ ông Phó bảng Ngô Chuân vốn là hành khất, c̣n bản thân ông ta th́ qua đời ngay khi đoàn vinh quy lên đường).

 

 

Giáo Sư Ngô Văn Lại  吳文赖老师  <photo>

Việt Nam, 2006

 

 

 

 

 

 

Bài vở xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

Copyright © 2005, 2006 KHAIMINH.ORG