Tặng
HQT, LTM, THH, CQV.
*
* *
Dân gian
có câu "Rắn mai tại chỗ, rắn hổ
về nhà", có nghĩa là bị rắn mai gầm
cắn, nạn nhân chầu tổ tức thì, rắn
hổ mang cắn thì còn đủ thì giờ trối
trăng nầy nọ.
Nói thật lòng, tôi vẫn nghi nghi độ chính xác
của kinh nghiệm nọ, định kiểm tra cho
ra ngô ra khoai nên đã tìm hỏi khá nhiều chuyên gia
từng nhấm nháp rượu ngũ xà, rau ráu xơi
rắn mười món hoặc thưởng thức xúp
rắn đặc sản ở lắm nhà hàng nhiều
sao Nhật Bản, Mã Lai, v.v… họ toàn là những
người ê hề kinh nghiệm về rắn
địa phương lẫn rắn quốc
tế. Té ra tôi hoàn toàn lạc hướng vì
những người ấy rất rành về mùi
vị chứ chẳng mấy khi nhìn thấy rắn trong
cuộc sống tự nhiên của chúng, thậm chí
họ còn không phân biệt nổi rắn đực
với rắn cái, rắn trẻ với rắn nạ
dòng, tức rắn sồn sồn, làm bố mẹ vài
lứa.
Cuộc tìm hiểu của tôi chưa có được
tí tẹo kết quả nào thì chính tôi đã để
cho hai chú mai gầm lần lượt bò qua... chiếc
rốn của mình.
Chuyện xảy ra ở Khánh Hòa vào năm 1978.
Bấy giờ cả trường trung học Hoàng Hoa
Thám đi lao động dài ngày cho một trại
lợn giống ở vùng Suối Dầu.
Cứ bốn con người sắp hưởng
"vinh quang" thì được phân phối cho
một ngăn chuồng. May mà cả trại
chưa có chú lợn nào nhập hộ khẩu, bằng
không thì thật vô phước.
Trời thật oi bức. Nhận "phòng
trọ" xong, tôi trút nhanh cả áo ngoài lẫn áo
trong, khom người chui ra, lững thững quan sát
cảnh vật chung quanh.
Ðồng hoang cỏ úa trải dài tận các chân
đồi xa xa. Lác đác đó đây nhiều lùm
cây dại xơ xác. Một ngôi nhà mới xây sơ
sài, cửa khóa kín. Phía trước có trồng
mươi gốc xoài chừng ba bốn năm
tuổi. Ở đó có một tốp nữ sinh
lăng xăng lúi húi lo bữa trưa. Cạnh
đấy mới mắc một chiếc võng trống
trơn, chưa có… ngài ngự nào.
Tôi thèm nằm muốn chết nhưng phải cố
ghìm nén bằng bộ dạng ung dung làm như tình
cờ tạt qua bắt gặp có võng thì nằm
chơi tí chút. Nguyên từ ô chuồng tạm trú
của tôi, muốn ngự lên võng phải vượt
quãng cách ngót vài trăm mét, tôi mà láu táu thì tứ phía nhìn
vào trông chẳng còn ra thể thống gì.
Thấy các cô đang nhặt rau, đãi gạo, tôi
đùa:
- Ðừng nấu phần thầy nhé! Thầy
đau bụng.
Một cô lém lỉnh:
- Sao không thấy thầy nhăn nhó gì hết
vậy? Chắc là đau lưng hả thầy?
- Giỏi đó. Sang năm cố thi vào
trường Y nhé! May ra thiên hạ đỡ
phải tiền mất tật mang nghe!
Vừa nói tôi vừa đặt mình với tư
thế thỏai mái. Tôi không dám hưởng thú
đong đưa kẽo kẹt vì nhận ra dây treo
hơi cũ, không đáng tin cậy.
Thấy việc nấu nướng của các cô
sắp xong tôi đứng lên, vươn vai:
- Thầy hết bệnh rồi. Cảm ơn em
nào có sáng kiến mang theo võng.
Vẫn cái cô lém lỉnh lúc nãy:
- Thầy cứ nghỉ đi ạ! Võng của em
đó. Ăn xong em mới cần.
- Cảm ơn. Thầy đã có chỗ nằm êm
hơn rồi.
Tôi đi vòng qua một đống cành lá ngổn
ngang. Ai đó đã đốn bớt ba bốn cây
xoài từ tuần trước thì phải. Bên kia
đống bừa bộn ấy là một vạt
cỏ thật xanh. Có lẽ ngôi nhà đã ngăn
chặn bớt nắng chiều. Bóng xoài lại
vừa dời về đó nên càng tăng phần
mời gọi.
Tôi vừa đặt lưng lên thảm cỏ nhung thì
các cô đã chí chóe tranh nhau nằm võng. Cuối cùng
phải nhờ đến biện pháp oẳn tù tì.
Ðã có vài hơi gió hiu hiu. Người tôi như
dại hẳn ra trong trạng thái lơ mơ.
"Phụt! Rào… ào… ào!"
Tôi tỉnh người lập tức. Chiếc
võng đã ném hai cô gái lên đống lá xoài.
Tôi chỉ mới thoáng nhận ra sự cố,
định nhỏm dậy chia buồn thì nghe rốn
mình lạnh nhũn một cách ma quái. Hai chú mai
gầm trong đống lá cành phóng ra, phi nước
đại qua... rốn tôi, đầu chú nào cũng
nghểnh cao cả tấc! Loài rắn dù
độc hay lành đều có chung tập tính ngộ
nghĩnh là lúc sợ hãi chúng không hề cúi đầu
như loài người mà tự động vươn
cao theo bản năng tổ tông. Có lẽ chúng hành
động như thế để bảo vệ cho
đầu khỏi va chạm quây choáng. Ðấy
chính là lúc loài hổ mang chúa (king cobra) hù dọa
người ta bằng đôi mắt kính rợn gai
ốc.
Hai chuỗi khoang đen vàng trườn bằng
vận tốc tối đa, vượt qua rốn tôi,
cuống quít lao vào mấy cụm cây dại mất
hút. Nhiều năm về sau, nhớ lại cái
cảm giác lành lạnh, rờn rợn ấy, tôi
nghiệm ra một điều thú vị. Ðó là hai
chú rắn thông thái có thừa, hiểu câu thành ngữ
"cắn rốn sao kịp" ( 咬臍何及 ) tận cả nghĩa đen chớ không thèm
hiểu theo nghĩa bóng mơ hồ lẻ tẻ.
Hai nữ sinh bị võng vứt đi, đang lóp ngóp bò
dậy, trố tròn mắt nhìn tôi như bắt
gặp... người dĩa bay mới bước
ra. Họ bước giật lùi một cách khó
nhọc hệt như các tù nhân chân đeo tạ xích.
Suốt mấy ngày sau, chẳng ai treo lại chiếc
võng. Phần tôi, cứ mỗi dịp kỳ
cọ hay xoa dầu, nhìn rốn mình, bất giác tôi
cảm thấy... hơi nể nể.
- Rốn ơi! Xin bái phục!
Giáo
Sư Ngô Văn Lại 吳文赖老师 <photo>
Tháng 10, 2006, Việt Nam
|