Học
giả Hồ Thích ( 胡適 ) (1891 –1962) tên thật là Tự
Môn ( 嗣穈 ), người làng Tích Khê, tỉnh
An Huy, Trung Quốc, tự Thích Chi ( 適之 ), bút hiệu Thiên Phong ( 天风 ), Tạng Huy ( 藏晖 ), đổ tiến sĩ với
luận án Triết học tại trường Đại
học Columbia, Hoa Kỳ năm 1917,
từng giữ chức Viện trưởng viện
Đại Học Bắc Kinh, Trung Quốc. Tiến sĩ Hồ Thích là
người đầu tiên đề xướng lối
văn bạch thoại, dấy lên phong trào “Văn Hoá Mới”.
Ông cũng là một trong những lănh tụ nồng
cốt của phong trào “Ngũ Tứ” .
MẸ
TÔI
Cứ mỗi
ngày khi trời vưà hừng sáng là mẹ
tôi liền đánh thức tôi, bảo tôi mặc áo và ngồi dậy. Tôi chưa hề biết mẹ đă thức dậy ngồi đó tự bao lâu. Ngay khi thấy tôi tỉnh táo, mẹ liền tra hỏi rằng hôm qua tôi đă làm những điều
ǵ quấy, nói những điều ǵ sai, bắt tôi phải thẳng thắn nhận lỗi, dặn ḍ tôi phải chăm chỉ học hành. Có lúc, mẹ c̣n nêu ra những phẩm chất tốt của bố và khuyên : “Con phải noi gương và nối gót bố. Cả đời mẹ chỉ biết có mỗi ḿnh bố con là người
tốt mẫu mực. Con phải
học bố, đừng làm bố xấu hổ con nhé.” Nhắc đến những việc đau ḷng, mẹ thường hay rơi lệ. Cho đến
khi trời rạng
sáng, mẹ mới giúp tôi mặc quần áo rồi giục tôi đi học sớm. Chià khoá cưả trường
thường được
giữ ở nhà
của thầy giáo. Tôi đến cửa trường nh́n thoáng sơ trước, rồi
nhanh chân đến nhà thầy gơ cưả. Từ
bên trong nhà thầy, xuyên qua khe cửa, có người chià ra chiếc chià khoá. Nhận xong, tôi phóng ngay về trường mở cưả, rồi ngồi ở
đó học bài mới. Cứ 10 ngày th́ có chừng
8 hay 9 ngày tôi là người
tới trường
sớm nhất để mở cưả. Đợi
khi thầy giáo đến, tôi đọc trả bài thuộc ḷng mới, xong quay về nhà ăn sáng.
Mẹ tôi quản
dạy tôi rất nghiêm khắc. Mẹ vừa là một người mẹ hiền từ, vừa là một người cha nghiêm khắc.
Song, mẹ chưa
bao giờ mắng
la một câu, hay đánh tôi một phát nào trước mặt
ai cả. Hễ
tôi làm việc ǵ quấy, mẹ chỉ cần nh́n thẳng vào tôi với
ánh mắt nghiêm khắc là tôi liền
rét hiểu ngay. Nếu phạm lỗi lầm nhỏ, th́ mẹ sẽ chờ đến sáng hôm sau thức
dậy rồi hăy dạy bảo. C̣n nếu phạm lỗi lầm nghiêm trọng, th́ mẹ đợi đến
đêm khuya yên vắng, đóng cửa pḥng lại bắt đầu khiển trách, tiếp theo là những h́nh phạt, hoặc là quỳ gối, hoặc là véo vào
bắp thịt.
Cho dầu h́nh phạt nặng nề đến đâu đi nữa, mẹ cũng không cho tôi được
khóc ra tiếng.
Mẹ tôi dạy con không thể nhân đó mà trút nỗi bực tức cho người khác nghe.
Một buổi
chiều trời
nhá nhem tối sơ thu nọ, sau bữa cơm, tôi đang đứng chơi ở phía trước cưả,
lúc ấy trên người tôi chỉ mỗi một chiếc áo thun mỏng. Vào thời điểm này d́ Ngọc Anh -- em cuả mẹ tôi -- c̣n đang sống chung với gia đ́nh, sợ tôi bị nhiễm lạnh nên d́ mang
cho tôi một chiếc áo sơ mi và bảo tôi mặc thêm vào. Thấy tôi rù rư không chịu, nên d́ lên
tiếng: “Cháu mặc vào đi, trời đă se lạnh rồi đấy!” Tôi buộc miệng đáp trệch: “Mẹ1
thứ ǵ chứ! Bố cũng chẳng c̣n bố nữa cơ!” Vưà dứt lời, tôi ngẫng đầu lên, bỗng thấy ngay dáng mẹ từ trong đang bước
ra. Tôi lật
đật mặc
chiếc áo sơ mi vào. Tuy thế, mẹ đă nghe trọn câu nói hỗn xược2
vừa rồi. Đợi sau khi đêm khuya thanh vắng, mẹ phạt tôi quỳ gối và trừng trị cho tôi một
trận đích đáng. Mẹ khiển trách: “Bộ con không c̣n bố là điều hay ho lắm sao mà đem ra hỗn nghịch thế?! ” Lúc này mẹ vưà ngồi vưà giận dữ đến phát run. Mẹ cũng không cho phép tôi lên giường
đi ngủ. Mẹ quả vưà là một người thầy nghiêm khắc, vưà là một người mẹ hiền hậu.
Mẹ tôi đối
xử với mọi người rất nhân từ, ôn hoà, từ trước đến
giờ chưa hề nói một câu nào làm tổn
thương đến
t́nh cảm của ai. Song, vẫn
có những lúc mẹ cũng thẳng thắn cương nghị không chấp nhận ai xúc phạm đến phẩm cách cuả ḿnh. Chú Năm nhà tôi là một
tay lang bang lất bất vô nghề nghiệp, một hôm, ở quán thuốc lá chú cằn nhằn2
rằng mẹ tôi đă nhờ vả một gă đàn ông nào đó đến giúp một việc ǵ cho gia
đ́nh với ư
đồ đại
khái tạo sự “hám lợi bất chính” cho gă ta. Câu chuyện này lọt tai mẹ, mẹ giận đến khóc tức tưởi. Mẹ phải nhờ vả đến một số họ hàng gọi buộc chú Năm về để mẹ chất vấn thẳng mặt, hỏi cho ra ánh sáng rằng mẹ đă cho ai những “lợi ích ǵ?” Măi cho đến
khi chú Năm nhận lỗi xin tha trước
mặt mọi người, mẹ mới chịu buông thôi.
Suốt chín năm
ṛng ră sống dưới sự dạy dỗ cuả mẹ, tôi đă nhận sự ảnh hưởng của mẹ khá sâu đậm. Năm tôi 14 tuổi (kỳ thật chỉ mới có 12 năm lẻ 2 hay 3 tháng mà thôi), tôi đă phải rời xa mẹ, đơn thân độc mă lăn lộn giữa biển đời hai mươi mấy năm trời chẳng một ai kềm ngó. Nếu như tôi đă học được
ti tí ǵ về đức tính điềm đạm, một
ti tí ǵ về cách cư xử hoà nhă với
những người
chung quanh, một ti tí ǵ về bản năng khoan dung, thông cảm với mọi người – tôi đều phải cảm ơn người mẹ hiền từ cuả tôi!
Hàn Quốc
Trung 韓國忠
二零二五年 五月二日於美國,加利福尼亞州,洛杉磯
Chú Thích:
1.
Chữ “mẹ” (娘) [nia2ng] phát
âm theo tiếng Quan Thoại
gần giống
như chữ
“se lạnh” (凉) [lia2ng], câu
nói với ư đồ đọc trệch để nghịch.
2.
輕薄 khinh bạc: Hành
vi, ngôn từ thiếu trang trọng, thiếu nghiêm túc, đùa ghẹo, chẳng coi ra ǵ.
3.
牢騷 lao tao: Uất
ức, bất măn, cằn nhằn, càu nhàu.
|