我的母親  MẸ TÔI

胡適 Hồ Thích  韓國忠 Hàn Quốc Trung chuyển ngữ

 

 

 

 (*)

 

_*_

 

 

 

 

 

 

( Nguyên Tác )

 

我的母親  胡適

 

每天天剛亮時,我母親便把我喊醒,叫我披衣坐起。我從不知道她醒來坐了多久了。她看我清醒了,便對我說昨天我做錯了甚麼事,說錯了甚麼話,要我認錯,要我用功讀書。有時候她對我說父親的種種好處,她說:「你總要踏上你老子的腳步。我一生只曉得這一個完全的人,你要學他,不要跌他的股。」(跌股便是丟臉,出醜。)她說到傷心處,往往掉下淚來。到天大明時,她才把我的衣服穿好,催我去上早學。學堂門上的鎖匙放在先生家裡;我先到學堂門口一望,便跑到先生家裡去敲門。先生家裡有人把鎖匙從門縫裡遞出來,我拿了跑回去,開了門,坐下唸生書。十天之中,總有八九天我是第一個去開學堂門的。等到先生來了,我背了生書,才回家吃早飯。

 

我母親管束我最嚴。她是慈母兼任嚴父。但她從來不在別人面前罵我一句,打我一下。我做錯了事,她只對我一望,我看見了她的嚴厲眼光,便嚇住了。犯的事小,她等到第二天早晨我眠醒時才教訓我。犯的事大,她等到晚上人靜時,關了房門,先責備我,然後行罰,或罰跪,或擰我的肉。無論怎樣重罰,總不許我哭出聲音來。她教訓兒子不是藉此出氣叫別人聽的。

 

有一個初秋的傍晚,我吃了晚飯,在門口玩,身上只穿著一件單背心,這時侯我母親的妹子玉英姨母在我家住,她怕我冷了,拿了一件小衫出來叫我穿上。我不肯穿,她說:“穿上吧,涼了。”我隨口回答:“娘(涼)什麼!老子都不老子呀。”我剛說了這句話,一抬頭,看見母樣從家裡走出,我趕快把小衫穿上。但她已聽見這句輕薄的話了。晚上人靜後,她罰我跪下,重重的責罰了一頓。她說:“你沒了老子,是多麼得意的事!好用來說嘴!”她氣的坐著發抖,也不許我上床去睡。這是我的嚴師,我的慈母。

 

我母樣待人最仁慈,最溫和,從來沒有一句傷人感情的話;但她有時侯也很有剛氣,不受一點人格上的侮辱。我家五叔是個無正業的浪人,有一天在煙館裡發牢騷,說我母親家中有事請某人幫忙,大概總有什麼好處給他。這句話傳到了我母親耳雜裡,她氣得大哭,請了幾位本家來,把五叔喊來,她當面質問他給了某人什麼好處。直到五叔當眾認錯賠罪,她才罷休。

 

我在我母親的教訓之下住了九年,受了她的極大極深的影響。我十四歲(其實只有十二歲零兩三個月)便離開她了,在這廣漠的人海裡獨自混了二十多年,沒有一個人管束過我。如果我學得了一絲一毫的好脾氣,如果我學得了一點點待人接物的和氣,如果我能寬恕人,體諒人——我都得感謝我的慈愛母.

 

 

 

胡適

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Học giả Hồ Thích ( 胡適 ) (1891 –1962) tên thật là Tự Môn  ( 嗣穈 ), người làng Tích Khê, tỉnh An Huy, Trung Quốc, tự Thích Chi ( 適之 ), bút hiệu Thiên Phong ( 天风 ), Tạng Huy ( 藏晖 ), đổ tiến sĩ với luận án Triết học tại trường Đại học Columbia, Hoa Kỳ năm 1917, từng giữ chức Viện trưởng viện Đại Học Bắc Kinh, Trung Quốc.  Tiến sĩ Hồ Thích là người đầu tiên đề xướng lối văn bạch thoại, dấy lên phong trào “Văn Hoá Mới”.  Ông cũng là một trong những lănh tụ nồng cốt của phong trào “Ngũ Tứ” .

 

 

 

MẸ TÔI

 

 

 

Cứ mỗi ngày khi trời vưà hừng sáng mẹ tôi liền đánh thức tôi, bảo tôi mc áo ngồi dậyTôi chưa hề biết mẹ đă thức dậy ngồi đó tự bao lâu. Ngay khi thấy tôi tỉnh táo, mẹ liền tra hỏi rằng hôm qua tôi đă làm những điều quấy, nói những điều sai, bắt tôi phải thẳng thắn nhận lỗi, dặn tôi phải chăm chỉ học hành.  lúc, mẹ c̣n nêu ra những phẩm chất tốt của bố khuyên : “Con phải noi gương nối gót bố.  Cả đời mẹ chỉ biết mỗi ḿnh bố con là người tốt mẫu mực. Con phải học bố, đừng làm bố xấu hổ con nhé.”  Nhắc đến những việc đau ḷng, mẹ thường hay rơi lệ. Cho đến khi trời rạng sáng, mẹ mới giúp tôi mặc quần áo rồi giục tôi đi học sớm. Chià khoá cưả trường thường được giữnhà của thầy giáo.  Tôi đến cửa trường nh́n thoáng trước, rồi nhanh chân đến nhà thầy cưảTừ bên trong nhà thầy, xuyên qua khe cửa, người chià ra chiếc chià khoá. Nhận xong, tôi phóng ngay về trường mở cưả, rồi ngồiđó học bài mớiCứ 10 ngày th́ chừng 8 hay 9 ngày tôi người tới trường sớm nhất để mở cưảĐợi khi thầy giáo đến, tôi đọc trả bài thuộc ḷng mới, xong quay về nhà ăn sáng.

 

Mẹ tôi quản dạy tôi rất nghiêm khắcMẹ vừa một người mẹ hiền từ, vừa một người cha nghiêm khắc.  Song, mẹ chưa bao giờ mắng la một câu, hay đánh tôi một phát nào trước mặt ai cảHễ tôi làm việc quấy, mẹ chỉ cần nh́n thẳng vào tôi với ánh mắt nghiêm khắc tôi liền rét hiểu ngayNếu phạm lỗi lầm nhỏ, th́ mẹ sẽ chờ đến sáng hôm sau thức dậy rồi hăy dạy bảoC̣n nếu phạm lỗi lầm nghiêm trọng, th́ mẹ đợi đến đêm khuya yên vắng, đóng cửa pḥng lại bắt đầu khiển trách, tiếp theonhững h́nh phạt, hoặc quỳ gối, hoặc véo vào bắp thịt.  Cho dầu h́nh phạt nặng nề đến đâu đi nữa, mẹ cũng không cho tôi được khóc ra tiếngMẹ tôi dạy con không thể nhân đó trút nỗi bực tức cho người khác nghe.

 

Một buổi chiều trời nhá nhem tối thu nọ, sau bữa cơm, tôi đang đứng chơiphía trước cưả, lúc ấy trên người tôi chỉ mỗi một chiếc áo thun mỏngVào thời điểm này Ngọc Anh -- em cuả mẹ tôi -- c̣n đang sống chung với gia đ́nh, sợ tôi bị nhiễm lạnh nên mang cho tôi một chiếc áo mi bảo tôi mặc thêm vàoThấy tôi không chịu, nên lên tiếng: “Cháu mặc vào đi, trời đă se lạnh rồi đấy!” Tôi buộc miệng đáp trch: “Mẹ1 thứ chứBố cũng chẳng c̣n bố nữa !” Vưà dứt lời, tôi ngẫng đầu lên, bỗng thấy ngay dáng mẹ từ trong đang bước ra. Tôi lật đật mặc chiếc áo mi vào. Tuy thế, mẹ đă nghe trọn câu nói hỗn xược2 vừa rồiĐợi sau khi đêm khuya thanh vắng, mẹ phạt tôi quỳ gối trừng trị cho tôi một trận đích đáng.  Mẹ khiển trách: “Bộ con không c̣n bố điều hay ho lm sao đem ra hỗn nghịch thế?! ” Lúc này mẹ vưà ngồi vưà giận dữ đến phát run. Mẹ cũng không cho phép tôi lên giường đi ngủMẹ quả vưà một người thầy nghiêm khắc, vưà một người mẹ hiền hậu

 

Mẹ tôi đối xử với mọi người rất nhân từ, ôn hoà, từ trước đến giờ chưa hề nói một câu nào làm tổn thương đến t́nh cảm của ai.  Song, vẫn những lúc mẹ cũng thẳng thắn cương nghị không chấp nhận ai xúc phạm đến phẩm cách cuả ḿnhChú Năm nhà tôi một tay lang bang lất bất nghề nghiệp, một hôm, ở quán thuốc chú cằn nhằn2 rằng mẹ tôi đă nhờ vả một đàn ông nào đó đến giúp một việc cho gia đ́nh với ư đồ đại khái tạo sự “hám lợi bất chínhcho ta.  Câu chuyện này lọt tai mẹ, mẹ giận đến khóc tức tưởiMẹ phải nhờ vả đến một số họ hàng gọi buộc chú Năm về để mẹ chất vấn thẳng mặt, hỏi cho ra ánh sáng rằng mẹ đă cho ai nhữnglợi ích ?”  Măi cho đến khi chú Năm nhận lỗi xin tha trước mặt mọi người, mẹ mới chịu buông thôi.

 

Suốt chín năm ṛng sống dưới sự dạy dỗ cuả mẹ, tôi đă nhận sự ảnh hưởng của mẹ khá sâu đậmNăm tôi 14 tuổi (kỳ thật chỉ mới 12 năm lẻ 2 hay 3 tháng thôi), tôi đă phải rời xa mẹ, đơn thân độc lăn lộn giữa biển đời hai mươi mấy năm trời chẳng một ai kềm ngóNếu như tôi đă học được ti về đức tính điềm đạm, một ti về cách xử hoà nhă với những người chung quanh, một ti về bản năng khoan dung, thông cảm với mọi ngườitôi đều phải cảm ơn người mẹ hiền từ cuả tôi!

 

 

 

 

Hàn Quốc Trung 韓國忠

月二日於美國加利福尼亞州洛杉磯

 

 

 

 

 

Chú Thích:

 

1.     Chữmẹ” () [nia2ng] phát âm theo tiếng Quan Thoại gần giống như chữ “se lạnh” () [lia2ng], câu nói với ư đồ đọc trệch để nghịch.

2.     輕薄 khinh bạc: Hành vi, ngôn từ thiếu trang trọng, thiếu nghiêm túc, đùa ghẹo, chẳng coi ra .

3.     牢騷 lao tao: Uất ức, bất măn, cằn nhằn, càu nhàu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿 郵請寄 ***

Mẹi vở & h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - Present  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer