( Chuyển Ngữ )
Vài ḍng về tác giả:
Nữ sĩ Kỳ Quân 琦君 (1917 – 2006)
tên thật là Phan Hy Trân 潘希珍, lúc nhỏ c̣n
có tên là Xuân Anh 春英, người
làng Cù Khê, huyện Vĩnh Gia, tỉnh Triết
Giang. Thuở bé nữ sĩ
sinh sống ở miền quê, lớn lên tốt nghiệp
khoa Văn tại Đại Học Triết Giang, Trung
Quốc. Nữ sĩ uyên
thâm cả với văn học cổ điển lẫn
tài hoa với văn học hiện đại, từng
giảng dạy tại nhiều trường đại
học, và cũng đă từng họat động bên
ngành Tư Pháp 26 năm tại Đài Loan. Một số tác phẩm của
nữ sĩ được dịch sang Nhật Ngữ,
Hàn Ngữ, Anh Ngữ…
Ng̣ai ra, một số văn xuôi của nữ sĩ
cũng được tuyển chọn vào sách giáo khoa
dành cho chương tŕnh giảng văn của bậc
trung học ở Đài Loan. Nữ sĩ c̣n là nguyên tác
giả của kịch bản truyền h́nh nổi tiếng
“Quất Tử Hồng Liễu 橘子红了”. Cả Đài Loan lẫn Trung
Hoa Lục Địa đều xem nữ sĩ là một
ngôi sao lớn trên văn đàn hiện đại và là
một bậc “đại gia” trong làng văn xuôi. Sau khi về hưu, nữ sĩ
có một khỏang thời gian cùng phu quân sinh sống tại
Hoa Kỳ cho đến khi trở lại Đài Loan lúc
cuối cuộc đời.
H.Q.T. 韓国忠
MƯA HOA QUẾ
Hoa quế rụng
ào ạt, rớt đầy đầu đầy ḿnh
chúng tôi, tôi bật reo lên:
“Ô ḱa, thật giống mưa rơi, những hạt
mưa thơm ngát.
Ở quê nhà,
khỏang thời gian trước và sau Tết Trung Thu
là mùa hoa quế. Hễ nhắc
đến hoa quế là tôi dường như ngửi
ngay hương vị của ḷai hoa này. Hoa quế có hai ḷai, ḷai nở
hoa hàng tháng mang tên Mộc Tê (Sweet Osmanthus), đóa hoa khá
nhỏ, màu vàng nhạt, ở Đài Loan dường
như cũng có. Tôi đă
từng ngửi được mùi hương ấy
khi đi ngang qua những bức tường của
nhà người ta, và mỗi khi ngửi thấy mùi
hương này là mang ngay đến cho tôi nỗi nhớ
quê nhà. Ḷai thứ hai mang
tên Kim Quế (Osmanthus), chỉ nở hoa vào mùa thu,
đóa hoa khá lớn, màu vàng óng. Men theo bức tường của
hai khỏan sân trống rộng lớn phía trước
và sau ngôi nhà lớn của gia đ́nh tôi, trồng ṭan
là ḷai Kim Quế. Duy chỉ
trong khu vườn phía trước đại sảnh
của căn nhà chính là trồng hai cây Tú Cầu
(Laurustinus). C̣n dưới
mái hiên hành lang pḥng đọc sách của bố tôi th́
trồng xen kẻ những bồn hoa Cúc và hoa Mộc
Tê.
Khi c̣n bé, đối với bất cứ ḷai
hoa ǵ tôi cũng chẳng biết thưởng thức
cả. Cho dầu bố
tôi đă chỉ dẫn rơ ràng từng thứ, nào
đây là hoa Lăng Tiêu, đây là hoa Mộc Bích… Ngọai trừ nhớ một
số tên ra, tôi chỉ thích riêng ḷai hoa Quế mà
thôi. Ḷai cây quế không có
được dáng dấp của ḷai mai, nó trông vụng
về luộm thuộm, khi chưa trỗ hoa th́ chỉ
được cành lá xum suê, đến mùa trỗ hoa,
có được chăng cũng chỉ là những
đóa hoa bé nhỏ trong đám lá dày rậm khi nh́n kỹ
mới t́m ra được; chúng không hề tranh
đua vẻ đẹp cùng với trăm, ngh́n hoa
khác. Song, mùi hương của
hoa quế rất quyến rũ, lư do của sự quyến
rũ ấy là do hoa quế không những chỉ có thể
ngửi được mà c̣n có thể ăn được
nữa. Dưới ánh mắt
của các thi nhân, không biết “ăn
hoa” có khiếm nhă chăng? C̣n tôi th́ chấp nhận nét
khiếm nhă ấy, và vẫn nồng nàn yêu hoa quế.
Hoa Quế quả
đă khiến tôi nhớ quê da diết.
Quê hương
tôi là một huyện gần biển, tháng Tám đúng
mùa gió băo. Mẹ tôi gọi
đó là “Kỵ Phong Thuỷ”.
Mỗi khi quế bắt đầu trỗ hoa là
mẹ tôi cũng bắt đầu lo ngại, van “xin
đừng làm phong thủy nhé. (Ư chỉ rằng băo sắp
đến) ”
Cái lo thứ nhất của Mẹ là mùa lúa sắp
gặt, cái lo thứ hai là mùa hoa quế sắp thu họach. Ḷai quế cũng như mai,
đào, mận đều có sự thu gặt. Mỗi ngày mẹ tôi đều
đi ṿng sân trước, sân sau, miệng lẩm bẩm
“chỉ miễn đừng dấy phong thủy là ta có
thể gặt được mấy giỏ xé lớn,
rồi sẽ tặng một đấu (1) cho cụ
ông bên nhà họ Hồ, một đấu cho cụ bà
thiếm hai bên nhà họ Mao, hai nhà ấy làm bánh trái khá
nhiều.” Th́ ra hoa quế
là hương liệu (gia vị) của bánh trái. Khi quế trỗ hoa xum suê,
đừng nói chi đến mùi hương thoảng
xa mười dặm, ít ra mười căn nhà láng giềng
trước sau trái phải cũng không khỏi đắm
ch́m trong mùi hương này.
Khi hoa quế chín mùi là lúc cần nên “lắc”, những
đóa hoa quế được lắc rụng xuống,
đóa nào đóa nấy đều c̣n nguyên vẹn,
tươi tắn, c̣n nếu như để chúng nở
xong héo rụng xuống bùn đất, nhất là bị
mưa gió thổi rớt, th́ chúng sẽ ướt bẩy,
hương vị kém xa.
“Lắc hoa quế” là việc trọng đại
đối với tôi, nên tôi cứ kè kè bên Mẹ và hỏi:
“Mẹ ơi, sao chưa lắc hoa quế đi?” Mẹ bảo: “C̣n sớm mà,
hoa chưa trỗ hết, lắc không rụng
đâu.” Tuy thế, hễ
khi Mẹ thấy mây xám giăng chằng chịt đầy
trời, chân mây kéo tóc (2) là biết ngay lại “dấy
phong thủy”, thế là Mẹ lật đật
căn dặn lắc hoa quế cho sớm và lắc lâu
hơn; phen này trúng phóc ư tôi nên vui nhiều. Tôi phụ trải chiếu
tre dưới những cây quế, góp sức ôm cây quế
lắc mạnh, hoa quế rụng ào ạt, rơi
đầy đầu đầy ḿnh chúng tôi, tôi bật
reo lên: “Ô ḱa, thật giống
mưa rơi, những hạt mưa thơm ngát.” Mẹ rửa sạch đôi
tay, bốc một dúm hoa quế bỏ vào chậu
nước thủy tinh, dâng lên bàn Phật để
cúng. Bố đốt gỗ
đàn hương, khói cuộn nghi ngút, hai lọai
hương quyện vào nhau, bàn Phật trông giống thế
giới thần tiên. Thi hứng
chợt nổi lên, Bố buột miệng xổ ngay một
bài (thất ngôn) tứ tuyệt:
Tế tế hương phong
đạm đạm yên,
Cạnh thu quế tử khánh
phong niên.
Nhi đồng giải đắc
dao hoa lạc,
Hoa vũ tân phân nhập mộng
điềm.
Bài thơ tuy
không cao minh cho lắm, nhưng trong thâm tâm tôi, Bố thật
đúng là người có tài dệt thơ cao siêu, xuất
khẩu thành thi vậy.
Sau khi lắc
hoa quế, huy động cả nhà đi chọn cành
nhỏ, lá nhỏ trải lên chiếc chiếu đan,
phơi mấy nắng, phơi khô rồi bỏ vào những
hộp thiết ngâm chung với lá trà để ướp
hoa quế, đợi khi tết đến đem làm
bánh mức. Quanh năm cả
thôn trang luôn đắm ch́m trong hương thơm của
hoa quế.
Lên bậc
trung học, tôi phải đi Hàng Châu. Hàng Châu có một
danh thắng Măn Giác Lũng, nơi ấy nhô lên một
g̣ núi nhỏ, mọc ṭan hoa quế, khi hoa nở hương hoa tỏa
ngát cả mười dặm xa. Mùa thu đi “hiking” chúng tôi nhất
định đến Măn Giác Lũng để ngắm
hoa quế. “Ngắm hoa” thật
ra chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu cốt ăn
một bụng “soup hạt dẻ với gia vị hoa
quế” no nê. Bởi v́
ng̣ai hoa quế ra Măn Giác Lũng c̣n có cây hạt dẻ. Mùa trỗ hoa hạt dẻ
chín, những hạt dẻ mềm mại vừa bóc vỏ,
nấu chung với bột ngó sen Tây Hồ, trên mặt
rải thêm mấy đóa hoa quế, ôi mùi hương
thanh nhă dịu thơm ấy, bất luận văn tự
thế nào vẫn không cách chi diễn đạt nổi. Cho dầu không gia thêm hoa quế
đi nữa cũng vẫn thơm tho, bởi v́ những
hạt dẻ đă được mọc lên trong “rừng”
hoa quế, và chính bản thân đă được tẩm
chứa hương vị hoa quế rồi.
Chúng tôi vừa
đi vừa lắc, hoa quế rụng như mưa,
chúng phủ kín lối đi đến không c̣n nh́n thấy
mặt đất nữa, đạp trên hoa mềm mại
êm ả, trong ḷng cảm thấy có chút không nỡ. Có lẽ đại khái
đây chính là “đất trải cát vàng, thế giới
tây phương cực lạc” mà Mẹ đă nói. Cả đời Mẹ làm lụng
vất vả, chẳng hề than óan, chính v́ trong tâm Mẹ
đă có thế giới tây phương cực lạc,
đất trải cát vàng, lóng lánh hào quang. Khi về thăm nhà, tôi luôn
mang theo một bao hoa quế khá to biếu Mẹ,
nhưng Mẹ luôn bảo:
“Hoa quế Hàng Châu dẫu có thơm sao đi nữa,
vẫn không sánh bằng Kim Quế ở trong khu vườn
nhà cũ của quê ḿnh.”
Thế là tôi
lại nhớ đến “thú lắc hoa” của thời
niên thiếu, và nhớ về những trận mưa
hoa quế.
韩国忠 Hàn Quốc Trung
於美國,加利福尼亞州, 洛杉磯,感恩节 (
Mùa Thanksgiving 2010 )
Chú thích riêng của người dịch:
- Đơn vị đo lường và cũng
là dụng cụ để đong thực phẩm.
- Ngạn ngữ địa phương ám chỉ
hiện tượng mây chứa nhiều nước
và sắp mưa.
|