Nhà văn Mạc Ngôn 莫言 (1955 – ) tên thật là Quản Mô
Nghiệp 管謨業 , người huyện Cao Mật,
tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Năm 12 tuổi,
trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa ông thôi học
đi chăn nuôi gia súc, dê, ḅ. Năm 1976 ông nhập ngũ,
sau đó tốt nghiệp khoa Văn Học của Học
viện Nghệ Thuật Quân Đội. Năm 1981 ông
cho xuất bản tác phẩm đầu tay. Năm 1986 ông tốt nghiệp
Thạc Sĩ Văn Học từ chương tŕnh
liên kết về sáng tác văn học của Khoa
Văn Học thuộc Đại Học Sư Phạm
Bắc Kinh và Viện Hàn Lâm Văn Học Lỗ Tấn.
Năm 2012 ông là người đầu tiên mang quốc tịch Trung Quốc vinh dự đoạt giải thưởng Nobel Văn Học.
8 ĐIỀU
NHỎ NHẶT MẸ LÀM THẮP SÁNG CUỘC SỐNG
ĐỜI TÔI
01
Kỷ niệm đầu tiên tôi nhớ là
mang chiếc b́nh thủy duy nhất trong nhà
đến nhà ăn công cộng (canteen)
để lấy nước. Do yếu ớt v́ đói, tôi vô t́nh làm rớt vỡ b́nh thủy. Sợ quá, tôi
chui vào đống rơm trốn suốt cả ngày
không dám ra. Đến chiều nhá nhem tối, nghe mẹ
réo tên sữa của ḿnh, tôi mới chui ra, nghĩ rằng
ḿnh sẽ bị đánh đ̣n và bị quở mắng,
nhưng mẹ chẳng đánh, cũng chẳng mắng
ǵ. Mẹ chỉ vuốt đầu tôi và thở dài.
Người mẹ đă dạy cho con
trai ḿnh biết thế nào là t́nh yêu thương vĩ
đại và t́nh cảm gia đ́nh.
02
Kỷ niệm đau đớn nhất mà tôi nhớ
là tôi đă theo mẹ ra cánh đồng tập thể
để nhặt lúa ḿ. Thấy gă canh ruộng đến,
những người mót lúa bỏ chạy tứ tán. Mẹ,
chân bó, không thể chạy nhanh nên đă bị bắt.
Gă canh ruộng ấy cao to, tát vào mặt mẹ một
phát xiểng niểng đến té ngă xuống đất.
Gă tịch thu hết những bông lúa ḿ chúng tôi nhặt
được rồi vênh vênh bỏ
đi trong tiếng huưt sáo. Mẹ ngồi bệt trên mặt
đất, máu từ khóe miệng chảy ra. Với vẻ
tuyệt vọng trên khuôn mặt mẹ lúc ấy, tôi suốt
đời không làm sao quên được. Qua nhiều
năm sau, tôi gặp lại gă canh ruộng tại chợ,
lúc này gă đă là một lăo già tóc bạc phơ1.
Tôi xông đến chỗ lăo ta toan trả thù, nhưng mẹ
đă ngăn tôi lại và b́nh thản nói: “Này con,
người đánh mẹ kia và cụ già này không phải
cùng một người đâu con ạ.”
Người mẹ đă dạy con
trai ḿnh thế nào là ḷng khoan dung và sự hiểu biết.
03
Kỷ niệm tôi nhớ rơ nhất là vào một buổi
trưa Tết Trung Thu, gia đ́nh chúng tôi được
dịp làm một bữa sủi cảo (jiaozi) hiếm hoi, mỗi người chỉ
được một bát. Khi chúng tôi đang ăn sủi
cảo, một lăo hành khất đến ngay trước
cửa. Tôi bèn đem nửa bát khoai lang khô đến
cho lăo, lăo ta lại giận giữ nói: “Tôi là một ông
già, mấy người ăn sủi cảo, nhưng lại
để tôi ăn khoai lang khô. Mấy người có
ḷng dạ ǵ vậy?” Tôi liền phực lửa2
phán ngay: “Chúng tôi một năm được ăn sủi
cảo một hai lần cũng đă là may mắn rồi,
mỗi người được một bát nhỏ,
thậm chí chưa đủ nếm! Cho ông ăn khoai
lang khô đă tốt lắm rồi. Nếu ông muốn
th́ lấy, c̣n không th́ cút đi!” Sau khi khiển trách tôi
xong, mẹ lấy nửa bát sủi cảo của ḿnh
đổ vào bát của lăo ấy.
Người mẹ đă dạy con
trai ḿnh ḷng trắc ẩn và sự thông cảm là ǵ.
04
Kỷ niệm tôi hối tiếc nhất là khi theo
giúp mẹ bán bắp cải ngoài chợ, tôi – cố
t́nh hay vô ư th́ chẳng nhớ rơ – đă tính thêm tiền cho một
cụ già đắt hơn một xu trước khi
đi đến trường. Khi tôi đi học về,
tôi thấy mẹ khóc, điều mà hiếm khi xảy
ra. Thay v́ quở mắng tôi, mẹ chỉ khẻ nói:
“Này con, con làm mẹ xấu hổ quá.”
Người mẹ đă dạy con
trai ḿnh thế nào là sự trung thực và sự xấu
hổ.
05
Khi tôi c̣n niên thiếu, mẹ đă mắc phải bệnh
phổi nghiêm trọng. Đói, bệnh tật và làm việc
quá sức đă đẩy gia đ́nh tôi vào t́nh cảnh
khó khăn; quăng đường phía trước của
cuộc sống trông u ám, không thấy một tia hy vọng
nào. Tôi có dự cảm mạnh mẽ không lành rằng
mẹ có thể tự vẫn bất cứ lúc nào. Mỗi
khi đi làm về, tôi thường hét lớn “Mẹ”
ngay khi bước vào cửa. Chỉ khi nghe câu trả
lời của mẹ tôi mới cảm thấy nhẹ
nhơm. Nếu không nghe thấy tiếng trả lời của
mẹ trong phút chốc, tôi sẽ vô cùng hoảng sợ,
hoang mang chạy ngay vào bếp, vào chỗ xay lúa để t́m mẹ.
Có lần, tôi t́m khắp các pḥng nhưng không thấy
bóng dáng mẹ đâu, nên tôi ngồi ngoài sân khóc ̣a ra. Lúc
này, mẹ tôi từ bên ngoài bước vào, tay cầm
bó củi. Mẹ không vui khi thấy tôi khóc, nhưng tôi
không thể nói cho mẹ biết nỗi lo của ḿnh.
Song, mẹ hiểu ư và bảo: “Đừng lo, con ạ.
Dù mẹ sống chẳng có ǵ vui thú, nhưng mẹ sẽ
không bỏ con nếu Diêm Vương chưa gọi
đi chầu.”
Người mẹ
đă dạy con trai ḿnh ư nghĩa của sự mạnh
mẽ và kiên cường.
06
Tôi vốn sinh ra xấu xí. Nhiều người
trong làng thường cười nhạo tôi. Một số
bạn cùng lớp có máu hống hách thậm
chí c̣n đánh tôi v́ thế. Tôi về nhà khóc thảm thiết. Mẹ tôi bảo: “Này con,
con chả có xấu gì cả. Con không thiếu
mũi, không thiếu mắt, chân tay đều lành
mạnh. Con xấu thế nào? Chỉ cần con có
tấm ḷng tử tế, làm nhiều việc thiện,
cho dù xấu xí con cũng có thể trở nên đẹp
đẽ.” Sau này, khi chuyển lên thành phố, một
số người có học thức cao vẫn chế
giễu ngoại h́nh của tôi sau lưng, thậm chí
cả trước mặt tôi; nhưng tôi nhớ lại
lời mẹ nói, nên tôi b́nh thản xin lỗi
họ thôi.
Người mẹ
đă dạy con trai ḿnh về cuộc sống và cách ứng
xử với thế giới.
07
Mẹ tôi không biết chữ nhưng bà rất
quý trọng những người biết đọc.
Gia đ́nh chúng tôi sống trong cảnh nghèo
khó, thường xuyên ăn được
bữa trước thiếu bữa sau. Tuy
thế, bất cứ khi nào tôi xin mẹ mua sách hoặc
dụng cụ học tập, mẹ luôn chiều ư.
Mẹ tính chăm chỉ làm việc nên
ghét những đứa trẻ lười biếng,
nhưng mẹ chưa bao giờ chỉ trích tôi khi tôi
tŕ hoăn công việc do đọc sách.
Một dạo kia, có một người chuyên
nghề kể chuyện sử và cổ
tích đến chợ. Tôi lén đi nghe, quên mất
công việc mẹ giao nên bị mẹ khiển
trách. Tối đến, khi mẹ đang khâu áo
(độn) bông cho gia đ́nh bên ánh đèn dầu nhỏ,
tôi không kềm được nên đem câu chuyện
được nghe kể ban ngày thuật lại cho
mẹ nghe. Thoạt đầu, mẹ hơi thiếu
kiên nhẫn, v́ trong suy nghĩ của mẹ, những
người kể chuyện ấy đều là những
kẻ dẻo mồm bẻm mép3 đáng nghi,
nghề nghiệp không đàng hoàng, miệng
lưỡi họ chả thốt ra
được ǵ lời hay ư đẹp. Tuy
nhiên, những câu chuyện tôi thuật lại dần dần thu hút mẹ, và từ đó
mẹ không c̣n giao cho tôi công việc trong những ngày
có phiên chợ nữa, ngầm cho phép tôi ra chợ
để nghe kể chuyện. Để báo
đáp ân tình của mẹ và khoe khoang trí
nhớ của ḿnh, tôi thường kể lại
cho bà nghe những câu chuyện tôi được nghe
trong ngày một cách sắc màu sống động4.
Người mẹ
dạy con trai ḿnh thế nào là học tập và thế
nào là cuộc sống.
08
Tôi đă
sống ở quê
nhà được
hai mươi mốt năm, lần đi xa nhất tới Thanh Đảo
bằng tàu hỏa, nơi mà tôi gần
như lạc mất giữa những đống
gỗ khổng lồ ở một xưởng gỗ.
Khi mẹ hỏi
tôi đã nhìn thấy những phong cảnh ǵ ở Thanh
Đảo, tôi buồn bă trả lời
mẹ rằng tôi
không nh́n thấy ǵ cả, chỉ thấy mấy đống gỗ thôi. Nhưng chính chuyến đi tới Thanh Đảo này đă gieo vào tôi một
khao khát mănh liệt phải rời khỏi quê hương đi khám phá thế giới bên ngoài.
Tháng 2 năm
1976, tôi nhập ngũ, mang theo trong ba lô bốn
tập “Trung Quốc Thông Sử Giản Biên” mà mẹ đă mua giúp bằng tiền bán nữ trang đám cưới của ḿnh, và rời thị trấn Cao Mật vùng Đông Bắc -- nơi mà tôi vừa
yêu vừa ghét -- bắt đầu một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời.
Mẹ tôi đă dạy tôi ước mơ và hoài băo là ǵ.
Hàn Quốc
Trung 韓國忠
二零二五年 母親節於美國,加利福尼亞州,洛杉磯
Chú Thích:
1.
白髮蒼蒼
bạch phát
thương thương:
Tóc bạc trắng, dùng để miêu tả tuổi già.
2.
氣急敗壞 khí cấp bại hoại: Thở hổ hển khi hoảng sợ hay tức giận.
3.
油嘴滑舌 du chủy hoạt thiệt: Dẻo mồm bẻm mép, không đáng tin cậy.
4.
繪聲繪色
Hội thanh
hội sắc: Miêu tả h́nh dung sự vật rất chi tiết, sống động, giống như thật.
|