暖暖的記憶   NHỮNG KỶ NIỆM ẤM ÁP

余秋雨 Thu Vũ      韓國忠 越譯 Hàn Quốc Trung chuyển ngữ

 

 

 

 (*)

 

_*_

 

 

 

 

 

 

( Nguyên Tác )

 

暖暖的記憶  余秋雨

 

世上最无情的是时间*,最留不住的便是光阴*,记忆的年轮转了一圈又一圈,岁月的脚步沧桑了指尖浮华,掬一捧光阴,细数过往的倒影,那深深浅浅的字行里留下的淡淡静好,便是时光给的暖。

 

流年似水,总喜欢穿心而过,清浅的日子,在平淡中日渐变暖,季节变暖,心也变得柔软起来,总想抓住一些季节的东西,时光却在我的指缝间溜走。

 

五月的春风轻柔的吹过脸庞,枝头的绿意日渐浓绿,窗台上那几盆花,越发得雅致,人生,一眼回眸便是一个风景,一个转身便是一段旅程,心痕过处,风景依然,生命中总有些记忆停留在心底,听一首歌会想起一个人,看一段故事会勾起一段过往,谁曾在谁的青春里走过,留下了浅浅的笑魇;谁曾在谁的花季里停留,温暖了想念;谁曾在谁的红尘中驻足,如歌的岁月中书写着如梦的诗行,明媚着曾经的过往。

 

时光荏苒花染凉意,沧桑了谁的容颜?寂寞流年,你曾为谁染指悲伤?美好总是短暂的,如天上流星,转瞬即逝,但那些遗落在风中的,会在时光中沉淀成淡淡的花香,芬芳一生。

 

回眸岁月,不是所有的相遇都会相知,也不是所有的相知都会永恒。人生悲欢离合都是情,聚聚散散都是缘,如若遇见,别问是缘是劫,珍惜了便是永远,多年以后,在阳光下想起,嘴角会微微上扬,念起,便是温暖。

 

初夏的光线格外清新,倚在窗前,让阳光穿过窗棂,洒在床前的书本上,我喜欢阳光的味道,喜欢这份静好,不喧闹,清新,自然,生命便在这暖暖的阳光里散发着馨香。

 

行走于尘世间,当所有的过往都沉淀下来,时光流逝中念念不忘的仍然只有美好,常常问自己:幸福是什么?小时候幸福是一种愿望,长大了幸福是一种领悟,其实每天早晨迎着朝霞,闻着空气中淡淡的花香,行走在在形色匆匆的人群里,为了心中的执着而努力,就是幸福,幸福可以是妈妈的唠叨,孩子的笑脸,只要心变得简单,你会发现其实幸福一直都在。

 

或许此生注定便是个善感的女子,一直相信有一种爱,会随着时光的流逝而融入生命,或许人生不可能永如初见,但时光深处,抓住爱人的手,在平淡的岁月里守着一份细水长流的爱,风雨同舟不离不弃,这份情会比初见更美,更隽永,爱一个人就要爱他的所有,包括白发与皱纹。

 

人总是喜欢在失去的时候才觉得美好,不再年轻了会说年轻真好,病了会说健康真好,其实要学会活在当下,子欲孝而亲不待,世界上最不能等的就是尽孝,要珍惜亲情。百年修得同船渡,千年修的共枕眠,要珍惜爱情。朋友是一生的财富,所以要珍惜友情。生命中值得珍惜的太多了,光阴是留不住的,我们能做的就是放下该放下的,珍惜所拥有的,随遇而安。

 

有这样一个故事:一和尚不辞辛苦采得各色花种,想种在寺院里。哪知摔了一跤,花种洒在地上。和尚忙用扫帚去扫,又遇大风将花种吹得满院皆是。和尚更努力地去扫,又突降大雨将花种冲入泥土中,再也找不着了。和尚只好自认倒霉。哪知第二年春天,竟是满院鲜花盛开。和尚悟道:凡事要随遇而安,顺其自然。

 

记忆的年轮转了一圈又一圈,岁月的脚步沧桑了指尖浮华,感谢岁月给我一方晴空,让我带着一颗明媚如初的心,过好生命中的每一天;感谢生活给我温暖,让我在平淡的时光里细数人间烟火,笑看月缺月圆,或许时光可以老去,光阴的对面,永不老却的是爱和温暖,回眸间,愿爱我们的人和我们爱着的人都健康幸福,如此足矣。

 

 

 

 余秋雨

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Dư Thu Vũ 余秋雨  (1946 – ) người tỉnh Triết Giang, là một nhà  văn, một hoc giả của Trung Quốc thời hiện đại. Ông đă từng được mời qua Đài Loan diễn thuyết.

 

 

 

NHỮNG KỶ NIỆM ẤM ÁP

 

 

Điều tàn nhẫn nhất trên đời chính là thời gian *, khó quên nhất chính là thời giờ *. Bánh xe kư ức hằng năm cứ quay ṿng, những dấu chân của thời gian đă làm phai mờ đi vẻ hào nhoáng ở đầu ngón tay. Dành một chút thời gi, đếm kỹ những phản ánh của quá khứ, sự yên tĩnh mơ hồ c̣n sót lại trong những ḍng chữ nông cạn chính là sự ấm áp do thời gian ban tặng.

 

Năm tháng trôi qua như ḍng nước, nó luôn đi xuyên qua trái tim. Những ngày thanh vắng dần dần trở nên ấm áp trong cuộc sống thường ngày. Khi tiết mùa ấm hơn, trái tim cũng trở nên mềm mại hơn. Tôi luôn muốn nắm bắt một thứ ǵ đó của tiết mùa, nhưng thời gian lại trôi qua kẽ tay.

 

Gió Xuân tháng Năm lướt nhẹ trên khuôn mặt, cây xanh trên cành càng thêm xanh, những chậu hoa trên bệ cửa sổ càng thêm thanh nhă. Trong cuộc sống, một thoáng nh́n lại là một phong cảnh; một cú quay người là một cuộc hành tŕnh, nơi trái tim để lại dấu ấn, phong cảnh vẫn c̣n đó. Trong cuộc đời luôn có những kỷ niệm đọng lại trong trái tim. Nghe một bản nhạc sẽ nhớ về một ai đó. Đọc một câu chuyện sẽ gợi thức một dĩ văng. Ai đă từng đi qua tuổi thanh xuân của ai, để lưu lại nét cười nhạt nhẽo. Ai đă từng dừng chân tại mùa hoa của ai, để sưởi ấm nỗi nhớ nhung. Ai đă từng ngừng bước trong thế giới phàm trần của ai, để viết nên những ḍng thơ tựa như giấc mộng, trong những năm tháng đẹp tựa bài ca, làm bừng sáng lên quá khứ.

 

Thời gian măi trôi hoa nhuốm lạnh, những thăng trầm của cuộc đời đă phai tàn dần dung nhan của một ai? Trong những năm tháng cô đơn, bạn đă buồn v́ ai? Sự tốt đẹp luôn ngắn ngủi, giống như sao băng trên trời thoáng qua, nhưng những ǵ sót lại trong gió sẽ lắng đọng thành hương hoa thoang thoảng theo thời gian, thơm ngát suốt đời.

 

Ngoãnh nh́n lại những năm tháng đã qua, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng dẫn đến sự quen biết lẫn nhau, cũng không phải cuộc quen biết nào cũng kéo dài măi măi. Trong cuộc sống những chuyện vui buồn đều là t́nh, những cuộc hợp tan, tan hợp đều là duyên. Nếu mình đă gặp nhau chớ nên hỏi duyên hay kiếp, cứ trân quư chúng, chúng sẽ tồn tại măi. Nhiều năm sau này, khi nghĩ nhớ đến chúng trong nắng, mình sẽ mỉm cười và cảm thấy ấm áp.

 

Ánh sáng đầu hè đặc biệt trong lành, tôi tựa ḿnh trước cửa sổ, để nắng xuyên qua rèm chiếu lên những cuốn sách trước đầu giường. Tôi thích mùi nắng, sự yên tĩnh, không ồn ào, trong lành và tự nhiên. Cuộc đời sẽ tỏa hương thơm trong nắng ấm.

 

Sống giữa trần thế, khi tất cả quá khứ đă lắng đọng, những chuyện trong tâm trí khó quên trong thời gian trôi qua vẫn là những chuyện tốt đẹp. Tôi thường tự hỏi: Hạnh phúc là ǵ nhĩ? Khi bạn c̣n bé, hạnh phúc là điều ước nguyện, và khi bạn lớn lên, hạnh phúc là sự hiểu biết. Thực ra, mỗi sáng đón ánh nắng ban mai, ngửi mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, bước đi giữa ḍng người hối hả, và cố gắng cho sự kiên tŕ trong lòng, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc có thể là sự cằn nhằn của mẹ, nét mặt tươi cười của đứa trẻ. Chỉ cần trái tim mình trở nên đơn giản đi, th́ bạn sẽ thấy rằng hạnh phúc luôn có mặt.

 

Có lẽ kiếp này nàng được định sẵn là một phái nữ đa cảm, luôn tin rằng có một thứ t́nh yêu sẽ ḥa nhập vào cuộc sống của nàng theo thời gian. Có lẽ cuộc sống không thể luôn giống như lần đầu, nhưng trong sâu thẳm của thời gian, mình hăy nắm tay người yêu, duy tŕ một t́nh yêu lâu dài trong những năm tháng b́nh thường, không bao giờ rời xa nhau qua những thăng trầm, t́nh yêu này sẽ đẹp hơn, và ý vị, sâu sắc, bền lâu hơn lần gặp đầu tiên. Để yêu một ai, mình phải yêu mọi thứ của người đó, kể cả mái tóc bạc và nếp da nhăn.

 

Người ta vẫn thường luôn đợi đến khi đã mất mát thứ gì rồi mới thấy thứ ấy thật quí. Khi không c̣n trẻ nữa th́ mới bảo tuổi trẻ thật quí, khi ốm đau mới nói sức khỏe thật quí. Thực ra th́ phải học cách sống ngay bây giờ. Con muốn hiếu thảo nhưng cha mẹ đã không còn, nên điều không thể chần chờ trên thế gian này là ḷng hiếu thảo, phải trân quí tình cảm gia đình, tình cảm thân quyến. Ngạn ngữ có câu: cần tu cả trăm năm mới được cùng thuyền vượt sông, cần tu cả ngàn năm mới được ngủ chung gối, nên phải trân quư t́nh yêu. Bạn bè là kho báu của cuộc đời, nên phải trân trọng t́nh bạn. Trong cuộc đời có quá nhiều thứ đáng trân quí, mà thời gi không thể giữ lại được, chỉ có thể buông bỏ những ǵ nên buông bỏ, trân quí những ǵ ḿnh có, và bằng ḷng với hoàn cảnh gặp phải.

 

Có một câu chuyện như vầy: Một nhà sư đă không ngại vất vả để hái đủ loại các hạt giống hoa khác nhau và muốn trồng chúng trong chùa. Không ngờ nhà sư bị vấp ngă và hạt hoa rơi vãi xuống đất. Trong lúc nhà sư đang bận dùng chổi quét đi th́ một cơn gió mạnh thổi bay hạt hoa khắp sân. Nhà sư càng cố gắng quét dọn, một cơn mưa lớn đột ngột đến cuốn trôi những hạt hoa vào trong đất và không thể t́m lại được. Nhà sư không c̣n cách nào khác đành chấp nhận ḿnh kém may mắn. Không ngờ mùa xuân năm sau hoa nở rộ đầy sân. Nhà sư nhận ra, phàm mọi việc, hăy chấp nhận như chúng đến và cứ để chúng diễn ra một cách tự nhiên.

 

Bánh xe kư ức hằng năm cứ quay ṿng, những dấu chân của thời gian đă làm phai mờ đi vẻ hào nhoáng ở đầu ngón tay, Cảm ơn năm tháng đă cho tôi một bầu trời quang đăng, để tôi sống mỗi ngày trong cuộc đời với trái tim trong sáng như xưa. Cám ơn cuộc sống đă cho tôi sự ấm áp, để tôi đếm những pháo hoa trên trần thế trong những ngày tháng b́nh thường, để cười ngắm trăng khuyết trăng tṛn. Có lẽ thời gian có thể già đi, ở phía đối diện của thời giờ, thứ không bao giờ cũ là t́nh yêu và sự ấm áp. Ngoănh nh́n lại, tôi mong rằng những người yêu thương chúng ta và những người chúng ta yêu thương đều khỏe mạnh và hạnh phúc, như thế cũng đủ rồi nhỉ.

 

 

 

 

 

Hàn Quốc Trung 韓國忠

年二月二十八日於美國加利福尼亞州洛杉磯

 

 

 

 

 

Chú Thích (*):

 

Trong nguyên tác, hai từ時間shíjiān光陰guāngyīnđều mang ư nghĩathời gian” -- bên Anh Văn đều dịch là “time.”

 

Trong phạm vi bài này, từ光陰được dịch là “thời giờđể tránh trùng hợp với từ時間” qua hai do thú vị, chủ quan như sau:

 

1.     Từ時間chính bản thân đă âm Hán Việt là “thời giannên không phải nói. Từ光陰 âm Hán Việt là “quang âm,” tuy cũng nghĩathời gian”, nhưng ngày nay từ này chỉ dùng trong phạm vi trừu tượng, không đơn vị thời gian đi kèm, mặc trong quá khứ rất xa xưa đă từng . Khi dịp người dịch sẽ viết thêm về điều này sau. Thí dụ, người mẹ dặn con nên sắp xếp thời gian (vài giờ đồng hồ) để ôn tập bài vở trước khi cùng mẹ đi shopping cho Giáng Sinh, th́ từthời gianđược dùng sẽ là“安排時間去溫習功課, chứ không thể nói安排光陰去溫習功課. ” Hơn nữa, tuythời giờđồng nghĩa vớithời gian,” nhưng bên Trung Văn người ta luôn dùng từ光陰” -- chứ không dùng từ時間” -- để thời gian qua nhanh như tên bay” (光陰似箭).

2.     Đây do chính, hoàn toàn chủ quan theo sở thích. Thú vị thay, khi dịch từ光陰này, người dịch nhớ đến bài Học Thuộc Ḷng dưới đây từ hồi c̣n tiểu học người dịch rất tâm đắc. Bài Học thuộc Ḷng này không biết tác giả Trúc Sơn ngẫu nhiên hay dụng ư, nhưng đă dùng từthời giờcũng để thời gian trôi qua nhanh như tên bay:

 

NGỰA CHẠY, TÊN BAY

 

Thời giờ ngựa chạy, tên bay,

Hết trưa lại tối, hết ngày lại đêm.

Đông qua, Xuân lại trước rèm,

về rực rỡ, êm đềm Thu sang...

Giờ em chăm học, chăm làm,

Th́ mai sau sẽ giỏi giang giúp đời.

Nước nhà trông đợi, em ơi!

Phải mau ghi nhớ những lời chị khuyên.

Việc cũng phải cho chuyên,

Chớ nên lêu lổng quên thời giờ.

 

Trúc Sơn

 

Do chịu ảnh hưởng của bài Học Thuộc Ḷng trên, nên nhân người dịch chọn từthời giờđể dịch từ光陰trong phạm vi bài này. Cũng xin nhắc lại, nếu ai đó thích dịch từ光陰” là “thời gian”, cứ tự nhiên, không hề sai nhé -- như đă viết bên trên.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿 郵請寄 ***

Bài vở & h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - Present  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer