Nhà văn Mạc Ngôn 莫言 (1955 – ) tên thật là Quản Mô
Nghiệp 管謨業 ,
người huyện Cao Mật, tỉnh Sơn
Đông, Trung Quốc. Năm 12 tuổi, trong thời kỳ
Cách Mạng Văn Hóa ông thôi học đi chăn nuôi
gia súc, dê, ḅ. Năm 1976 ông nhập ngũ, sau đó tốt
nghiệp khoa Văn Học của Học viện Nghệ
Thuật Quân Đội. Năm 1981 ông cho xuất bản
tác phẩm đầu tay.
Năm 1986 ông tốt nghiệp Thạc Sĩ
Văn Học từ chương tŕnh liên kết về
sáng tác văn học của Khoa Văn Học thuộc
Đại Học Sư Phạm Bắc Kinh và Viện
Hàn Lâm Văn Học Lỗ Tấn. Năm 2012 ông là
người đầu tiên mang quốc tịch Trung Quốc vinh dự đoạt giải thưởng Nobel Văn Học.
NGƯỜI
BỐ NHẶT BÁNH BAO HẤP
Năm 16 tuổi, tôi thi đậu
vào trường cao trung (trung
học cấp 3, trước
năm 1970 gọi
là trung học đệ nhị cấp)
tốt nhất trong huyện. Nghe nói, đậu vào trường này tức
đă bước được một chân vào trường
đại học. Bố tôi rất vui mừng, dặn
ḍ tôi đủ điều, hy vọng sau này tôi có thể
vào đại học để có thể làm việc
trong văn pḥng, thay v́ làm việc đồng áng ngoài ruộng.
Lúc đó, một người họ
hàng của gia đ́nh tôi ở trên huyện sắp chuyển
lên tỉnh lỵ, họ muốn bố đến
đó giúp trông coi nhà cửa. Họ c̣n gợi ư với
bố rằng nuôi lợn ở trên huyện là một
cách làm giàu, v́ trên đó đông dân, mức tiêu thụ
cao, giá bán chắc hẵn sẽ cao
hơn so với nông thôn. Bố vui vẻ đồng ư.
Trước tiên, ấy quả thực là một ư hay,
hai nữa, bố c̣n có thể ở trên đó chăm
sóc tôi một cách thuận tiện.
Sau khi tôi học xong một học
kỳ ở cấp 3, bố đă chắn một chuồng
lợn trên huyện và mua về một số lợn
con. B́nh thường tôi ở kư túc xá của trường,
vào thứ bảy, tôi sang nhà bố để qua
đêm, giúp bố chăm sóc đàn lợn con, hầu bố
có thời gian về nhà đẩy thức ăn cho lợn.
Lũ lợn ngày một lớn
dần, thức ăn trong nhà chúng đă ăn hết sạch,
thức ăn do họ hàng cung cấp cho gia đ́nh cũng
ngày một giảm đi. Mua thức ăn th́ lại
không có tiền, bố dường như lo lắng suốt
ngày.
Tôi cũng lo lắng bồn chồn,
nhưng chẳng biết sao đây 1.
Một ngày nọ, khi tôi xuống nhà ăn lấy đồ
ăn, tôi thấy nhiều bạn học thường
vứt bánh bao và đổ thức ăn ra ngoài. Tôi
đột nhiên nghĩ rằng nếu nhặt những
thứ này về cho lợn ăn cũng là điều
tốt, nào có tệ đâu nhỉ.
Tôi về kể lại cho bố
nghe, bố vui mừng đến nỗi vỗ đùi
cho rằng đó là một chủ ư hay. Ngày hôm sau, bố
bèn đi lấy bánh bao hấp bỏ vứt, cơm thừa.
Tôi thầm vui mừng v́ đă giải
được một bài toán khó cho bố, nhưng
chưa nhận ra rằng việc này đă mang đến
cho ḿnh vô số rắc rối. Chiếc khăn trên
đầu đen đũi, quần áo bẩn thỉu,
đôi bàn tay thô sần của bố lập tức trở
thành tṛ cười cho nhiều bạn cùng lớp. Họ
gắn lên đầu lên cổ bố những biệt
danh có tính lăng nhục như “Bang Chủ Cái Bang
2” và “Cao Su Đen.”
Tôi là một đứa trẻ
đến từ một ngôi làng miền núi. Tôi không sợ
điều kiện khắc nghiệt, chẳng sợ
bị ngă đau, nhưng tôi sợ sự kỳ thị
của người khác. May thay, các bạn cùng lớp vẫn
chưa biết đó là bố tôi, và tôi cũng cố gắng
hết sức để tránh bố. Mỗi khi bố
đến, tôi đều né xa thật xa.
Nhưng nỗi sợ bị
người khác phát hiện và kỳ thị trong tôi
ngày một lớn dần. Cuối cùng một hôm tôi nói
với bố: Bố ơi, đừng đi nữa,
đừng 3 để người khác biết
sẽ chế nhạo con…
Niềm vui trên khuôn mặt của
bố bỗng chợt tắt mất. Trong đêm
đen, chỉ có ánh lửa rực đỏ từng lần
từ chiếc tẩu của bố. Sau một hồi
lâu, bố mới nói: Bố đi, phải đi thôi! Bố
không nh́n, không nói ǵ với con là được rồi.
Những ngày này đang lúc lợn lên cân, không thể bị
thiếu ăn.
Nước mắt con bắt
đầu rơi. Xin lỗi bố, con thật ḷng
thương bố, nhưng sao bố cứ nằng nặc
phải nhặt bánh bao hấp ở trường, con sợ
người khác sẽ coi thường bố!
Những ngày sau đó, bố tiếp
tục nhặt bánh bao hấp, c̣n tôi th́ lặng lẽ
học bài, mọi thứ đều yên ả. Tôi
thường thấy bố nh́n chằm chằm
vào bảng thông báo nơi có dáng bảng điểm. May
thay, thành tích của tôi đứng đầu bảng
-- tôi nghĩ -- có thể an ủi bố.
Mùa đông năm 1996, tôi lọt
vào “top 3” trong kỳ thi cuối học
kỳ, tôi c̣n “cho ra mắt” nhiều bài viết, bỗng
chốc danh nổi như phao 4. Lớp học sẽ
có cuộc họp phụ huynh, giáo sư bảo tôi hăy mời
bố đến dự một lần.
Tim tôi đột nhiên rối hoảng.
Tôi không biết mọi người sẽ chế nhạo
tôi như thế nào khi biết được người
nhặt bánh bao hấp chính là bố tôi. Về đến
nhà giữa trời gió tuyết, tôi nói với bố: Bố
ơi, đừng đi nha. Con đă nói với giáo
sư rằng bố bị bệnh…
Bố có vẻ không vui, nhưng
cuối cùng rồi cũng chẳng nói ǵ.
Ngày hôm sau, tôi vội vă đến
trường trong gió tuyết, vào ngồi trong lớp học.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu. Tiếng
vỗ tay và tiếng cười vang lên không ngừng, nhưng tôi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ
bàng hoàng, cảm thấy giá buốt trong ḷng. Bố
ơi, cớ sao bố cứ nằng nặc phải
là một nông dân, cứ nằng nặc phải nhặt
bánh bao hấp ở trường chúng con?
Tôi không có tâm trí lắng nghe cuộc
tṛ chuyện giữa giáo sư và phụ huynh, thản
nhiên nh́n ra cửa sổ. Ôi Trời! Bố tôi, người
bố nhặt bánh bao hấp của tôi, trong chiếc
áo bông đen phủ đầy tuyết dày, đang
đứng bên ngoài lớp học, chăm chú 5
lắng nghe cuộc tṛ chuyện giữa giáo sư và
các phụ huynh.
Nước mắt tôi chợt
tuôn trào. Tôi lao vội ra khỏi lớp học, kéo bố
vào, rồi nói với giáo sư: Đây là bố em. Tiếng
vỗ tay liền vang rền như sấm dậy...
Trên đường về, bố
vẫn vác theo hai thùng bánh bao hấp và đồ ăn
thừa mà bố đă nhặt được. Bố
bảo: Con không cần phải cảm thấy tự
ti. Sự kỳ thị của người khác chỉ
là tạm thời. Là trang nam tử, chỉ cần cố
gắng làm việc, những ǵ người khác có, chúng
ta cũng sẽ có.
Sau đó, các bạn học không
c̣n chế giễu bố nữa, và họ đều tự
giác đổ đồ ăn thừa vào chiếc thùng
sắt lớn của bố.
Tháng 9, mùa
thu vàng năm 1997, bố đưa tôi lên tỉnh lỵ
để vào đại học. Cách trang phục của
chúng tôi, những người dân quê, thật nổi bật
bắt mắt giữa khuôn viên trường rực rỡ
sắc màu, nhưng tôi vẫn b́nh tĩnh, không sợ bị
chế nhạo. Tôi hiểu rơ sự kỳ thị luôn
khó tránh khỏi trên thế gian này, điều quan trọng
là phải tôn trọng chính ḿnh. Như bố đă nói: Sự kỳ thị của
người khác chỉ là tạm thời. Là trang nam tử,
chỉ cần cố gắng làm việc, những ǵ
người khác có, chúng ta sẽ có.
Hàn Quốc
Trung 韓國忠
二零二五年 父親節於美國,加利福尼亞州,洛杉磯
Chú Thích:
1.
一籌莫展 Nhất trù mạc triển:
Không có hay không c̣n cách ǵ xoay sở.
2.
丐幫幫主 Cái Bang Bang
Chủ:
Thủ
lĩnh băng đảng ăn xin.
3.
甭 (不+用):Hợp âm của “ bất ”
+ “dụng” , tiếng
địa phương
bắc Trung Quốc,
có nghĩa khỏi cần, không phải.
4.
名聲鵲起 Danh thanh thước khởi: Danh tiếng tăng lên nhanh chóng.
5.
一絲不苟
Nhất ti bất
cẩu:
Làm việc
thận trọng,
tỉ mỉ.
|