Tam Mao 三毛 (1943 –
1991) là bút hiệu của nữ văn sĩ Trần Mậu
Bình 陳懋平 (Echo Chen), sinh ở
Trùng Khánh, Tứ Xuyên, lớn lên và thành danh ở Đài
Loan. Bà từng giảng dạy
về viết văn và tiểu thuyết tại Đại
Học Văn Hóa Trung Quốc, và Đại Học Quốc
Gia Đài Loan.
CON
GÁI YÊU CỦA MÁ
Tam Mao, con gái yêu của
má,
Từ khi con quyết
định đi sa mạc Sahara, trong lòng tía má không
một ngày nào được bình yên,
cứ sợ con sẽ gian khổ, sẽ cô
đơn, càng lo lắng hơn là sợ con sẽ
khó thích nghi với cuộc sống thường ngày ở
sa mạc. Nhưng mỗi lần nhận được
thư của con, má cảm thấy hình như mình
đang ở trên thiên đường, tâm trạng vui vẻ,
tràn đầy tự tin vào cuộc sống. Sự khan
hiếm vật chất và khí hậu biến đổi
đột ngột không ảnh hưởng đến
tâm trạng của con. Má nghĩ có thể là cảnh
đẹp của sa mạc đã làm con say mê sâu sắc.
Những lâu đài ảo ảnh trong mây của
những buổi hoàng hôn, những bãi cát vàng trải
dài bất tận luôn là sự đắm say
của con. Một khi đã lọt vào trong
đó, ai có thể lý giải hay cảm
nhận được?
Vì vậy, lần này
con đến Sahara cả tía và má đều không
ngăn cản. Tía má biết chuyến đi này sẽ
gập ghềnh, gian khổ đến chừng
nào, nhưng vì đó là ý hướng
cùng sở thích, và sự trải
nghiệm cho một cuộc sống mới của con,
tía má đã cố kìm nén nước mắt mà đồng
ý. Con ơi, con có biết trong lòng tía má mâu thuẫn và buồn
bã thế nào không! Trong thời gian này, má đến
bưu điện hầu như mỗi ngày, gấp
gáp gửi cho con tất cả những món ăn
con thích hoặc những món đồ trang trí
lặt vặt nhỏ xinh. Thông qua những món
quà nhỏ đó, má cũng gởi đến con
tình thương và nỗi nhớ vô hạn của tía
má. Một ngày nọ, con nói với tía má rằng con
đã tìm thấy hoàng tử trong mơ của mình, tía
má vô cùng vui mừng chào đón Jose, chàng
rể (như nửa đứa con trai) chất
phác đôn hậu của mình. Cuộc sống cô
đơn của con sẽ chấm dứt, và từ giờ
trở đi sẽ có người đồng hành và
cùng con trải qua những năm rộng tháng dài của
cuộc đời. Những lời khuyên dặn
trịnh trọng, những lời chúc phúc sâu sắc,
khó thể diễn bày được tấm
lòng của tía má. Hỡi con gái của má, chúc con hạnh
phúc, vui vẻ mãi mãi.
Sau khi con đã hoàn
toàn thích nghi với cuộc sống hoang vắng,
đơn điệu của hôn nhân ở sa mạc
và con thực sự muốn cầm lấy cây bút mà mình
đã gác lại từ lâu, hy vọng một tổng
biên tập của một trang văn học nào
đó sẽ vồ lấy tác phẩm của
con, nâng đỡ quảng bá nó, để
con có thể vui vẻ và tự tin viết tiếp trong
tương lai. Má cầu nguyện mỗi đêm với
Chúa để lau mắt cho vị tổng biên tập
ấy để khiến vị ấy thích những
bài viết của Tam Mao nhà mình. Y như
vậy, vào sáng hôm đó khi má nhìn thấy bài báo “Nhà
Hàng Trung Hoa” (“Nhà Hàng Trong Sa Mạc”) đầu tiên của
con trên trang văn học của tờ Liên
Hiệp, má đã đánh thức mọi người
trong nhà, tranh nhau đọc câu chuyện của
con. Tất cả ai ai cũng đều rất vui.
Ở nhà không có rượu sâm banh nên má phải mua
sữa đậu nành để ăn mừng. Má rất
biết ơn vị tổng biên tập. (Sau này má mới
biết đó là ông Bình Hâm Đào, có lẽ ông đã bị
Chúa thôi miên.) Từ đó, con đã mở ra cánh cửa
viết lách, mỗi bài viết lại hấp dẫn
và sống động hơn trước. Con đã
đưa từng độc giả vào cuộc sống
của con. Câu chuyện của con dường như
đang diễn ra xung quanh những độc
giả, và có cả tiếng cười
lẫn nước mắt. Sau khi đọc cuốn
sách “Bắt Đầu Sự Nghiệp Từ Con Số
Không” của con, má đã bật khóc và đau lòng. Con
ơi, con chưa bao giờ kể với tía má về
những khó khăn, thiếu thốn vật chất và
sự kiệt sức về thể chất mà con
phải chịu đựng. Những điều này ảnh
hưởng đến sức khỏe của con và con
luôn bị bệnh. Con đã biến túp lều thô
sơ nơi hẻo lánh, hoang vắng đó
thành vương quốc của mình (tất cả
đều làm từ vật liệu tái chế). Má tin
chắc rằng con có khả năng làm được
điều này. Lúc đó, rất nhiều người
lớn tuổi yêu quý con, quan tâm đến tình
hữu hảo của con, đáng yêu nhất là một
số độc giả trẻ tuổi và bạn bè
yêu quý con. Điện thoại, thư từ lần
lượt gởi đến, rất cảm động.
Sau khi xuất bản “Bắt Đầu Sự
Nghiệp Từ Con Số Không”, câu chuyện đã
đạt đến đỉnh điểm,
khắp mọi nơi, đâu đâu ai cũng nghe
mọi người tìm hỏi bàn tán về
Tam Mao. Gia đình đã tự hào về con và
chia sẻ niềm vui của con. Đây là niềm an ủi
lớn nhất mà con đã mang đến trong cuộc
đời của tía má. (Đó là cái giá mà con phải
trả cho bao đêm dài và nỗi cay đắng của
cuộc sống hằng ngày. Mặc dù con mới bắt
đầu viết lách, nhưng những cảm
xúc mà con dành cho tía má quả là vĩnh cửu.)
Hỡi con gái của
má, mặc dù những năm qua có quá nhiều thăng
trầm, nhưng nhà mình đã dùng hết
tơ vàng của tình yêu, đan từng mũi kim vào
nhau. Cả nhà hy vọng đôi bàn tay khéo léo của
tía má có thể đan nó một cách liền mạch
như Chúa đã ban cho con, để con có thể sống
một cuộc sống hạnh phúc và khỏe mạnh.
Này con, hãy đón nhận lời chúc phúc và lời cầu
nguyện của tía má, và cầu xin Chúa ban ân sủng
cho con.
Tin tức về vụ
tai nạn xe hơi của con, chị con
đợi cho đến khi con xuất viện mới
cho tía má hay (giữ bí mật khá kín). Lúc đó
tâm trí má trống rỗng mù tịt, cả thế
giới như quay cuồng, đôi mắt ngấn lệ,
không thốt nên lời, trái tim tan vỡ từng mảnh,
lại cách xa nghìn sông vạn núi, má không
cách chi ở đó để trực tiếp
chăm sóc cho con. Con ơi, con sợ tía má buồn, nên
đã dặn chị con hãy từ
từ rồi mới cho tía má hay. Đó là
lòng hiếu thảo của con, nhưng con có
nghĩ rằng, khi tía má đã hay rồi
cũng vẫn buồn bã, lo lắng, bồn chồn,
mãi đến ngay cả sau khi nhận được
băng ghi âm và ảnh của con cũng chưa thấy
nhẹ nhõm. Nhìn con gầy gò, yếu ớt, má càng lo lắng
hơn; mỗi lần con thức giấc giữa
đêm, con có bao giờ nghe thấy tiếng gọi trìu
mến của má không? Dù chúng ta có xa cách đến chân
trời góc biển như thế nào, trái
tim chúng ta vẫn luôn kết nối. Đặc biệt
là tía, tía là chỗ dựa lớn nhất của con
trong cả cuộc đời. Một thời gian
trước, tía bị bệnh về mắt và thị
lực đã giảm sút. Trong mỗi lá thư con viết
cho tía đều thăm hỏi ân cần thắm
thiết, giữa những dòng chữ ẩn
chứa tình thân, thương nhớ gia
đình. Sau khi tía má đọc xong, nước mắt
thường tuôn tràn, nhớ thương
càng đầy. Mặc dù gần đây con không
đề cập đến bất cứ điều
gì không ổn, nhưng trong những lá thư gửi về,
má thường cảm thấy con lại bị bệnh.
Giai đoạn sống
ở sa mạc Sahara đã khiến con mất mát quá nhiều.
Khi Jose tìm được việc làm mới, ổn
định được cuộc sống, hãy
nhanh sớm quay về, để tía má cùng nhìn kỹ
đứa con gái đã xa cách từ lâu, xem liệu
nhỏ này có còn rạng rỡ thanh lịch như
trước không.
Đêm đã khuya,
đêm xuân vẫn còn lạnh, con hãy vì tía má mà
mặc thêm chiếc áo khoác, nhớ cẩn trọng
và luôn cẩn trọng. Dù có nói bao nhiêu lời cũng
không thể diễn tả hết được những
gì trong trái tim má. Này con gái của má, má mong con hạnh
phúc, khỏe mạnh!
Chúc con bình an nhé.
Má
Nửa đêm ngày
01 tháng 4, năm 1976
Hàn Quốc Trung 韓國忠
二零二五年四月四日於美國,加利福尼亞州,洛杉磯
|