三毛媽媽的一封信  MỘT LÁ THƯ TỪ MÁ CỦA TAM MAO

 

(我親愛的女兒   CON GÁI YÊU CỦA MÁ)

 

三毛 Tam Mao      韓國忠 越譯 Hàn Quốc Trung chuyển ngữ

 

 

 

 (*)

 

_*_

 

 

 

 

 

 

( Nguyên Tác )

 

三毛媽媽的一封信  三毛

 

三毛,我親愛的女兒:

 

自你決定去撒哈拉大漠後,我們的心就沒有一天安靜過,怕你吃苦,怕你寂寞,更擔心你難以适應沙漠的日常生活。但每次接你來信好像都在天堂,心情愉快,對生活充滿信心。物質上的缺乏,气候的驟變,并沒有影響你的情緒。我想可能是沙漠美麗的景色深深地迷惑了你,夕陽中的蜃樓,一望無垠的黃沙,一向是你所神往。一旦投入其中,誰能体會?誰能領略?

 

所以,這次你去撒哈拉,我和你父親都沒有阻止。明知道這是何等崎嶇艱苦的道路,但是為了你的志趣和新生活的嘗試,我們忍住了眼淚,答應下來。孩子,你可知道父母的心里是如何的矛盾,如何的心酸!這一時期,我差不多常常跑郵局,恨不得把你喜愛的食物或點綴布置的小玩意儿,統統寄上,借著那些小小的禮物,也寄上我們無限的愛和想念。有一天,你告訴我們,已擁有了夢中的白馬王子,我們万分喜悅接納了我們淳厚的半子——荷西。你孤單的生活將告一段落,從此有人陪伴你,攜手共度人生漫漫的歲月。重重的叮嚀,深深的祝福,難表父母的心聲。我的女儿,愿你幸福快樂,直到永永遠遠。

 

在你完全适應荒涼單調的沙漠婚姻生活後,你很想動動久已擱起的筆杆,希望哪一位副刊的主編先生能慧眼識英雄(小貓也),提拔一下,讓你樂一樂,以後才有信心再寫。我每晚祈禱求神拭一拭那位主編的眼睛,能使他看中我們三毛的文章,真的,那天早晨在聯副上看到你第一篇文章《中國飯店》(《沙漠中的飯店》),我把家中所有的人都叫起來,爭閱你的故事,大家都非常高興。家中沒有香檳,只好買豆漿代替慶祝,心中十分感激那位主編先生。(後來才知道是平鑫濤先生,大概是受了上帝的催眠。)從此你打開了寫作之門,一篇比一篇精彩,一篇比一篇生動。你把我們每一個讀者都引進了你的生活,你的故事好像就發生在我們身邊左右,有笑也有淚。自讀完了你的《白手成家》後,我淚流滿面,心如絞痛,孩子,你從來都沒有告訴父母,你所受的苦難和物質上的缺乏,体力上的透支,影響你的健康,你時時都在病中。你把這個僻遠荒涼、簡陋的小屋,布置成你們的王國(都是廢物利用),我十分相信,你确有此能耐。那時,許多愛護你的前輩,關怀你的友好,最可愛的是一些年輕的熱愛你的讀者朋友們,電話、信件紛紛而來,使人十分感動。在《白手成家》刊出後,進入最高潮,任何地方都能听到談論三毛何許人也,我們以你為榮,也分享了你的快樂,這是你給父母一生中最大的安慰。(是你犧牲多少夜晚及日常生活中的辛酸換取的代价。雖然你在寫作上剛剛起步,但在給我們父母的感受上卻是永恒。)

 

我的女儿,在逝去的歲月中,雖有太多的坎坷,但我們已用盡愛的金線,一針一針經緯地織補起來,希望父母的巧手神工能織得像當初上帝賜給你的一樣,天衣無縫,重度你快樂健康的人生。孩子,請接受父母的祝福和祈禱,愿主賜恩。

 

你車禍的消息,一直等你出院後,你姐姐才告訴我們(瞞得好緊)。當時我腦中一片茫然,整個世界仿佛都在旋轉,淚含滿眶,默默無語,心碎片片,千水万山,無法親臨照顧。孩子,你怕我們傷心難受,教姐姐慢慢再講,這是你的孝心,但你可想到,我們知道了一樣地神傷,擔憂焦急,一直到收到你的錄音帶与照片後,仍未能釋然。看到你消瘦無力的樣子,更耿耿于怀;每次午夜夢回,你可曾听到母親依依的呼喚?天涯海角,不論离我們有多么遙遠,我們的心靈總是彼此相通。尤其是你父親,是你一生中最大的憑依。前一陣他患眼疾,視力衰退,你每信都殷殷問候,思親之情,隱于字間,讀後常使我們泫然淚下,思念更深。最近雖然你沒有提及任何不妥,但在家信中常感覺到你又在病中。

 

撒哈拉的一段生活,使你虧損太多,等荷西找到了新的工作,安頓好家,快快地回來吧,讓我們好好地看看久別的女儿,是否依舊神采飄逸。

 

夜已很深,春天的夜晚仍有寒意,請為父母多披上一件外衣,珍重复珍重。千言万言,難訴盡母親的心語。我的女儿,愿你快樂健康!

 

順祝平安。

 

母示 

 

一九七六年四月一日午夜

 

 

 

 三毛

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tam Mao 三毛  (1943 – 1991) là bút hiệu của nữ văn sĩ Trần Mậu Bình 陳懋平 (Echo Chen), sinh ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên, lớn lên và thành danh ở Đài Loan. Bà từng giảng dạy về viết văn và tiểu thuyết tại Đại Học Văn Hóa Trung Quốc, và Đại Học Quốc Gia Đài Loan.

 

 

 

CON GÁI YÊU CỦA MÁ

 

 

Tam Mao, con gái yêu của má,

 

Từ khi con quyết định đi sa mạc Sahara, trong lòng tía má không một ngày nào được bình yên, cứ sợ con sẽ gian khổ, sẽ cô đơn, càng lo lắng hơn là sợ con sẽ khó thích nghi với cuộc sống thường ngày ở sa mạc. Nhưng mỗi lần nhận được thư của con, má cảm thấy hình như mình đang ở trên thiên đường, tâm trạng vui vẻ, tràn đầy tự tin vào cuộc sống. Sự khan hiếm vật chất và khí hậu biến đổi đột ngột không ảnh hưởng đến tâm trạng của con. Má nghĩ có thể là cảnh đẹp của sa mạc đã làm con say mê sâu sắc. Những lâu đài ảo ảnh trong mây của những buổi hoàng hôn, những bãi cát vàng trải dài bất tận luôn là sự đắm say của con. Một khi đã lọt vào trong đó, ai có thể lý giải hay cảm nhận được?

 

Vì vậy, lần này con đến Sahara cả tía và má đều không ngăn cản. Tía má biết chuyến đi này sẽ gập ghềnh, gian khổ đến chừng nào, nhưng vì đó là ý hướng cùng sở thích, và sự trải nghiệm cho một cuộc sống mới của con, tía má đã cố kìm nén nước mắt mà đồng ý. Con ơi, con có biết trong lòng tía má mâu thuẫn và buồn bã thế nào không! Trong thời gian này, má đến bưu điện hầu như mỗi ngày, gấp gáp gửi cho con tất cả những món ăn con thích hoặc những món đồ trang trí lặt vặt nhỏ xinh. Thông qua những món quà nhỏ đó, má cũng gởi đến con tình thương và nỗi nhớ vô hạn của tía má. Một ngày nọ, con nói với tía má rằng con đã tìm thấy hoàng tử trong mơ của mình, tía má vô cùng vui mừng chào đón Jose, chàng rể (như nửa đứa con trai) chất phác đôn hậu của mình. Cuộc sống cô đơn của con sẽ chấm dứt, và từ giờ trở đi sẽ có người đồng hành và cùng con trải qua những năm rộng tháng dài của cuộc đời. Những lời khuyên dặn trịnh trọng, những lời chúc phúc sâu sắc, khó thể diễn bày được tấm lòng của tía má. Hỡi con gái của má, chúc con hạnh phúc, vui vẻ mãi mãi.

 

Sau khi con đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hoang vắng, đơn điệu của hôn nhân ở sa mạc và con thực sự muốn cầm lấy cây bút mà mình đã gác lại từ lâu, hy vọng một tổng biên tập của một trang văn học nào đó sẽ vồ lấy tác phẩm của con, nâng đỡ quảng bá nó, để con có thể vui vẻ và tự tin viết tiếp trong tương lai. Má cầu nguyện mỗi đêm với Chúa để lau mắt cho vị tổng biên tập ấy để khiến vị ấy thích những bài viết của Tam Mao nhà mình. Y như vậy, vào sáng hôm đó khi má nhìn thấy bài báo “Nhà Hàng Trung Hoa” (“Nhà Hàng Trong Sa Mạc”) đầu tiên của con trên trang văn học của tờ Liên Hiệp, má đã đánh thức mọi người trong nhà, tranh nhau đọc câu chuyện của con. Tất cả ai ai cũng đều rất vui. Ở nhà không có rượu sâm banh nên má phải mua sữa đậu nành để ăn mừng. Má rất biết ơn vị tổng biên tập. (Sau này má mới biết đó là ông Bình Hâm Đào, có lẽ ông đã bị Chúa thôi miên.) Từ đó, con đã mở ra cánh cửa viết lách, mỗi bài viết lại hấp dẫn và sống động hơn trước. Con đã đưa từng độc giả vào cuộc sống của con. Câu chuyện của con dường như đang diễn ra xung quanh những độc giả, và có cả tiếng cười lẫn nước mắt. Sau khi đọc cuốn sách “Bắt Đầu Sự Nghiệp Từ Con Số Không” của con, má đã bật khóc và đau lòng. Con ơi, con chưa bao giờ kể với tía má về những khó khăn, thiếu thốn vật chất và sự kiệt sức về thể chất mà con phải chịu đựng. Những điều này ảnh hưởng đến sức khỏe của con và con luôn bị bệnh. Con đã biến túp lều thô sơ nơi hẻo lánh, hoang vắng đó thành vương quốc của mình (tất cả đều làm từ vật liệu tái chế). Má tin chắc rằng con có khả năng làm được điều này. Lúc đó, rất nhiều người lớn tuổi yêu quý con, quan tâm đến tình hữu hảo của con, đáng yêu nhất là một số độc giả trẻ tuổi và bạn bè yêu quý con. Điện thoại, thư từ lần lượt gởi đến, rất cảm động. Sau khi xuất bản “Bắt Đầu Sự Nghiệp Từ Con Số Không”, câu chuyện đã đạt đến đỉnh điểm, khắp mọi nơi, đâu đâu ai cũng nghe mọi người tìm hỏi bàn tán về Tam Mao. Gia đình đã tự hào về con và chia sẻ niềm vui của con. Đây là niềm an ủi lớn nhất mà con đã mang đến trong cuộc đời của tía má. (Đó là cái giá mà con phải trả cho bao đêm dài và nỗi cay đắng của cuộc sống hằng ngày. Mặc dù con mới bắt đầu viết lách, nhưng những cảm xúc mà con dành cho tía má quả là vĩnh cửu.)

 

Hỡi con gái của má, mặc dù những năm qua có quá nhiều thăng trầm, nhưng nhà mình đã dùng hết tơ vàng của tình yêu, đan từng mũi kim vào nhau. Cả nhà hy vọng đôi bàn tay khéo léo của tía má có thể đan nó một cách liền mạch như Chúa đã ban cho con, để con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và khỏe mạnh. Này con, hãy đón nhận lời chúc phúc và lời cầu nguyện của tía má, và cầu xin Chúa ban ân sủng cho con.

 

Tin tức về vụ tai nạn xe hơi của con, chị con đợi cho đến khi con xuất viện mới cho tía má hay (giữ bí mật khá kín). Lúc đó tâm trí má trống rỗng mù tịt, cả thế giới như quay cuồng, đôi mắt ngấn lệ, không thốt nên lời, trái tim tan vỡ từng mảnh, lại cách xa nghìn sông vạn núi, má không cách chi ở đó để trực tiếp chăm sóc cho con. Con ơi, con sợ tía má buồn, nên đã dặn chị con hãy từ từ rồi mới cho tía má hay. Đó là lòng hiếu thảo của con, nhưng con có nghĩ rằng, khi tía má đã hay rồi cũng vẫn buồn bã, lo lắng, bồn chồn, mãi đến ngay cả sau khi nhận được băng ghi âm và ảnh của con cũng chưa thấy nhẹ nhõm. Nhìn con gầy gò, yếu ớt, má càng lo lắng hơn; mỗi lần con thức giấc giữa đêm, con có bao giờ nghe thấy tiếng gọi trìu mến của má không? Dù chúng ta có xa cách đến chân trời góc biển như thế nào, trái tim chúng ta vẫn luôn kết nối. Đặc biệt là tía, tía là chỗ dựa lớn nhất của con trong cả cuộc đời. Một thời gian trước, tía bị bệnh về mắt và thị lực đã giảm sút. Trong mỗi lá thư con viết cho tía đều thăm hỏi ân cần thắm thiết, giữa những dòng chữ ẩn chứa tình thân, thương nhớ gia đình. Sau khi tía má đọc xong, nước mắt thường tuôn tràn, nhớ thương càng đầy. Mặc dù gần đây con không đề cập đến bất cứ điều gì không ổn, nhưng trong những lá thư gửi về, má thường cảm thấy con lại bị bệnh.

 

Giai đoạn sống ở sa mạc Sahara đã khiến con mất mát quá nhiều. Khi Jose tìm được việc làm mới, ổn định được cuộc sống, hãy nhanh sớm quay về, để tía má cùng nhìn kỹ đứa con gái đã xa cách từ lâu, xem liệu nhỏ này có còn rạng rỡ thanh lịch như trước không.

 

Đêm đã khuya, đêm xuân vẫn còn lạnh, con hãy vì tía má mà mặc thêm chiếc áo khoác, nhớ cẩn trọng và luôn cẩn trọng. Dù có nói bao nhiêu lời cũng không thể diễn tả hết được những gì trong trái tim má. Này con gái của má, má mong con hạnh phúc, khỏe mạnh!

 

Chúc con bình an nhé.

 

Má

 

Nửa đêm ngày 01 tháng 4, năm 1976

 

 

 

 

Hàn Quốc Trung 韓國忠

年四月四日於美國加利福尼亞州洛杉磯

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 (*)

 

_*_

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿 郵請寄 ***

Bài vở & hình ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - Present  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer