Lương Thực Thu 梁實秋 tiên sinh (1903 – 1987), tên thật là Lương Trị
Hoa 梁治華, bút hiệu là Thu
Lang 秋郎, sinh tại Bắc Kinh, nguyên
quán Hàng Châu, tỉnh Triết Giang, Trung Quốc. Ông
đổ Thạc sĩ tại Đại Học Harvard, Hoa Kỳ, từng giảng
dạy tại một số đại học lớn
ở Trung Quốc và Đài Loan hơn 50 năm. Ông là người đầu
tiên dịch toàn tập của Shakespeare
莎士比亞 , cũng là người
lập kỷ lục cao nhất về xuất bản
tác phẩm văn xuôi hiện đại ở Trung Quốc.
Ông đă biên soạn nhiều quyển từ điển
Anh – Hán 英漢詞典. Điều đặc
biệt là từ năm 70 tuổi, ông đă viết hai
kiệt tác “英國文學史 Anh Quốc Văn Học Sử”
và “英國文學選 Anh Quốc Văn Học Tuyển.”
Ông có thời từng bút chiến, tranh chấp về lập
trường văn học, với Lỗ Tấn 魯迅 .
NGHĨ
VỀ MẸ TÔI
T́nh thương
của bố mẹ dành cho con cái và t́nh thương của con cái dành cho bố mẹ là thiêng liêng. Tôi
đă viết một số kỷ niệm khác nhau,
nhưng tôi chưa bao giờ viết về bố mẹ
ḿnh v́ tôi không dám hạ bút về chủ đề
này một cách đơn giản tùy tiện.
Có một nữ sĩ với lời lẽ rơ
ràng yêu cầu tôi viết vài dòng, nên tôi chỉ xin
tŕnh bày ngắn gọn dăm ba điều nhỏ nhặt
để đáp lại thế thôi. Tuy nhiên, khi
sắp hạ bút tôi đã chìm đắm
trong nỗi buồn không còn cơ hội phụng
dưỡng song thân 1.
Mẹ tôi họ Thẩm,
người Hàng Châu. Họ hàng gia tộc
đă sống ở phố Thượng
Dương Thị trong nội thành qua nhiều thế
hệ. Khi tôi c̣n bé, tôi thường theo mẹ
về thăm 2 ông bà ngoại. Lúc đó bà tôi vẫn
c̣n sống và đă gần tám mươi tuổi. Kể
từ khi ông tôi vào trường, phần công danh ông
không đạt được gì thêm, nhưng ông rất
nghiêm khắc trong việc dạy con cái học hành. Mẹ
đă dạy chúng tôi tập đọc vỡ
lòng, thường kể về việc mẹ
đă học hành chăm chỉ như thế nào khi c̣n
bé. Mẹ và hai cậu đã cùng học tập
chung vào những đêm đông lạnh cóng đến mức
đùi, bàn chân của họ đông cứng. Họ
phải lấy một chiếc giỏ tre lớn, nhét
đầy giẻ rách vào rồi cả ba người
cùng duỗi chân vào đó để giữ ấm. Tôi
đă quá sốc và rơi nước mắt khi nghe
điều này đến nỗi không dám đùa giỡn
nữa. Khi đến nhà tôi mẹ chỉ mới
mười tám, mười chín tuổi. Từ
đó về sau, mẹ tận tụy chăm lo việc
nhà suốt quăng đời c̣n lại, không còn thời
gian rảnh rỗi cho việc học hành nữa.
Tôi có mười một anh chị
em, bạn có thể tưởng tượng mẹ
đă vất vả dường nào để nuôi dạy
chúng tôi. Tôi nhớ mẹ thường dành chút thời
gian trong lịch tŕnh bận rộn của ḿnh để
tắm cho mấy đứa chúng tôi tương
đối hãy c̣n nhỏ. Tôi sợ nước xà
pḥng chảy vào mắt; tôi cũng sợ
ngứa nữa nên cứ né tránh và cười khúc
khích. Mẹ không có thời gian để rắc
rối với chúng tôi nên mẹ sẵn tay vỗ
tôi một phát vào người, rồi vừa
tắm, vừa vỗ, vừa
cười.
Mùa đông ở phương bắc
khá lạnh. Mặc dù trong nhà có ḷ sưởi
nhưng khi ngủ mền nệm vẫn lạnh
như sắt. Đặc biệt là sau khi chui vào
mền, phía sau cổ thông gió, khí lạnh sẽ dọc
theo cột sống thổi len vào. Mấy đứa
trẻ chúng tôi ngủ trên một chiếc giường
gạch lớn, đầu hướng ra ngoài, trải
bốn chiếc mền thành một hàng. Mỗi đêm,
khi mẹ thấy chúng tôi chui vào mền, chuyện
cười líu lo, mẹ bèn đến thổi
tắt ngọn đèn dầu, rồi sau cổ từng
đứa một mẹ nhét chặt mền lại.
Chiếc mền sẽ ấm lên ngay lập tức, và
chúng tôi bất chợt ngủ thiếp đi
hồi nào chẳng hay. Tôi không biết mẹ
đă làm cách nào, nhưng tôi biết rằng
chiếc mền bông mẹ nhồi thêm mang lại cho
tôi sự ấm áp và thoải mái không thể nào diễn
tả được. Đến giờ
nhớ lại tôi vẫn c̣n sung sướng,
nhưng cảm giác ấy không bao giờ có lại
được.
Tôi vốn không thích ồn ào từ
thuở bé. Như thường lệ, vào ngày sinh của
ông bà nội, ngoài sân sẽ dựng lên một sân
khấu để biểu diễn múa rối hoặc kịch
bóng Loan Châu. Vừa đến tám giờ tối, tôi
liền vào nhà đi ngủ chẳng một cú
ngoái đầu 3 nhìn lại. Hễ có
được thời gian rảnh, mẹ bèn
lấy ra một chiếc rổ lớn đựng
đầy các dụng cụ may vá như kim, chỉ,
kéo, thước để may may vá vá. Vào lúc này, tôi luôn im lặng nép ḿnh bên
cạnh mẹ, mẹ có đuổi tôi cũng
không rời, thậm chí có lúc tôi c̣n ngủ quên nữa
cơ. Mẹ bảo tôi ngoan, nhưng cũng nói tôi là
người cô độc. Bây giờ hăy nghĩ xem, một
người có thể dành được bao nhiêu thời
gian bên cạnh mẹ ḿnh nhĩ?
Trong kư ức tuổi thơ của
tôi, mẹ dường như không bao giờ ngủ. Mẹ
thức dậy từ lúc b́nh minh. Việc chải bím
tóc cho chúng tôi là một việc lớn, từng lọn,
từng lọn tóc chải chẳng xong. Mẹ muốn
tự ḿnh chải tóc. Tôi nhớ mẹ đă dùng một
chiếc lược nhúng vào nước dăm bào để
làm cho tóc bóng mượt. Sau đó, ngay khi nghe thấy
có tiếng động ở pḥng trên, mẹ liền vội
vă chạy đi để làm công việc của ḿnh.
Trà Cái Oản (GaiWan), yến sào, hạt
sen, đồ điểm tâm đều được
chuẩn bị sẵn, nhưng cần mẹ tận
tay dâng lên cho ông bà nội, nếu không th́ có dâu để
làm ǵ nhĩ? Trước mặt bố mẹ chồng,
con dâu luôn đứng và không có chỗ ngồi. Đứng
hằng mấy giờ liền, ngay cả những
người phụ nữ không bó chân cũng không thể
chịu đựng được! Điều khó
khăn nhất là bố mẹ chồng đă già, qua
đến nửa khuya mới ngủ được
nên con dâu phải thức khuya theo để hầu hạ.
Mẹ đừ và buồn ngủ đến nỗi
đôi khi vừa về đến pḥng chưa kịp
thay quần áo là ngă người thiếp ngay. Dù vậy,
mẹ chưa bao giờ phàn nàn. Vài năm trước
khi thành lập nước Trung Hoa Dân Quốc, ông bà nội
lần lượt qua đời, cuối cùng mẹ mới
có chút thời gian rảnh rỗi. Song, việc gia chánh,
dọn dẹp nhà cửa và nuôi dạy con cái cũng
đủ khiến mẹ mệt mỏi rồi. Cứ
vài năm một lần, mẹ dành thời gian nghỉ
ngơi để trở về quê nhà Hàng Châu nghỉ
hè, và cũng có nhiều lần tôi cũng đă cùng
đi với mẹ.
Mẹ yêu quê nhà của mẹ. Mặc
dù đă sống ở Bắc Kinh mấy mươi năm, mẹ vẫn không thể thay đổi hoàn toàn
giọng nói của ḿnh. Chúng tôi thường chế giễu
mẹ. Ví dụ, mẹ phát âm chữ “Kinh” của “Bắc
Kinh” thành âm “Kim.” Đôi khi mẹ cố gắng học
hỏi từ chúng tôi, nhưng mẹ đều học
không thành, bản thân mẹ cũng thấy buồn
cười. Đôi khi tôi cố học nói tiếng Hàng
Châu, nhưng mẹ bảo nghe tệ khiếp, giống
như tiếng của người bán hàng rong bán
măng ở cửa nói vậy.
Tôi nghĩ hầu hết mọi
người đều đồng ư rằng bất cứ
thứ ǵ mẹ ḿnh nấu đều ngon nhất. Mẹ
không thường vào bếp, nhưng khi mẹ vui, nhất
là khi bố đi chợ mua cá hay các sản phẩm miền
Nam khác, ngay cả khi bố đang khá bực bội,
mẹ cũng vui vẻ xách dao thớt ra nấu nướng.
Lúc này chúng tôi có “phúc ăn” rồi đấy. Năm
mười bốn tuổi, tôi rời nhà đến
Đại Học Thanh Hoa. Mỗi tuần tôi về nhà
một ngày. Mẹ đặc biệt yêu thương
tôi, lúc nào -- hầu
như rất ít ngoại lệ -- mẹ cũng
đích thân xào cho tôi một món thịt lợn xé sợi
với măng đông, mộc nhĩ, tỏi tây. Ngay
khi món được đưa ra khỏi chảo
để dọn lên, mẹ sẽ đổ một
th́a rượu Hoa Điêu vào đó. Đây là món ăn
tôi khoái nhất. Nhưng đĩa này nhất định
phải do chính mẹ xào, c̣n người khác xào th́
hương vị sẽ khác ngay.
Những lúc cao hứng, mẹ
cũng thích uống vài chung 4. Khi chúng tôi ngồi
quanh lò sưởi vào những buổi chiều
mùa đông, mẹ thường bảo chúng tôi điện
thoại cho tiệm Trường Phát lấy
năm cân Anh trà Hoa Điêu, một chiếc b́nh đất
nung tráng men màu xanh lá cây có một mảnh giấy tre che
miệng b́nh. Khi đã nóng và ẩm, mẹ sẽ
rót trà vào tách và uống cùng với chúng tôi. Món mồi
kèm với rượu là đậu phộng
hạt lớn. Nếu may mắn, bạn có thể mua
được một ít đậu phộng
khô, chúng sẽ ngon hơn. Hai chị và tôi đă
cùng mẹ uống hết bình rượu. Sau
này, tôi sống một ḿnh buồn tẻ ở Tứ
Xuyên, đă ăn một cân Anh đậu phộng và một lon Mao Đài (MaoTai) cho bữa tối. Bạn bè tôi
nhạo tôi v́ uống “rượu hoa,” nhưng thực
ra đó là phong cách được thừa hưởng
từ mẹ.
Từ khi vào Đại học
Thanh Hoa, thời gian tôi ở bên cạnh mẹ
ít hơn. Ba năm trước và ba năm sau
Chiến tranh chống Nhật tôi sống với
mẹ. Vào những năm cuối đời, mẹ
thích nghe kịch nói (“B́nh Kịch”). Mẹ thường
đến nhất là rạp Cát Tường v́
gần nhà, và chỉ cần gọi điện
thoại cho người bán vé “đặc biệt”
thì mẹ luôn có được chỗ ngồi tốt.
Tôi thực sự hối tiếc v́ không thể dành thời
gian cùng mẹ đi xem kịch, chỉ có chị và em
tôi giúp mẹ giải trí. Bố đă từng nói với
tôi rằng sở dĩ gia đ́nh chúng tôi t
được rở thành một gia đ́nh, và chúng
tôi, những đứa trẻ, có thể trở thành
người lớn đều là nhờ sự cần
cù, chăm chỉ nuôi dưỡng của mẹ
cả. Ba mươi tám năm sau, tin tức vẫn bị
gián đoạn 6, phải đợi đến
khi chúng tôi liên lạc lại được với
nhau, tôi mới biết rằng mẹ đă ra đi ở
tuổi chín mươi. Theo phong tục phương
Tây, mọi người sẽ đeo hoa cẩm chướng
đỏ vào ngày Lễ Mẫu Thân (Mother’s
Day). Nếu bạn không chắc chắn mẹ ḿnh c̣n sống
hay không, bạn có thể đeo một bông hoa cẩm
chướng đỏ và một bông hoa cẩm chướng
trắng. Bây giờ tôi chỉ có thể đeo hoa cẩm
chướng trắng. Công việc chăm lo phụng
dưỡng bố mẹ lúc tuổi già và
chôn cất khi qua đời cả hai tôi đều
thiếu sót, không chu toàn. Đau đớn thay!
Đau đớn thay!
Hàn Quốc
Trung 韓國忠
二零二五年 母親節於美國,加利福尼亞州,洛杉磯
Chú Thích:
1.
風木之悲 Phong mộc chi
bi : Ư từ câu
“Thụ dục tĩnh nhi phong bất chỉ, tử dục dưỡng nhi thân bất đăi 樹欲靜而風不止,子欲養而親不待” (Cây
muốn lặng
yên nhưng gió không ngừng; con muốn
phụng dưỡng
bố mẹ nhưng bố mẹ đă ra đi không chờ). Ư nói nỗi
buồn không còn cơ hội phụng
dưỡng song thân.
2.
歸寧 : Ở đây chỉ
sự trở về thăm bố mẹ của người
con gái đă lấy chồng.
3.
掉頭而去:Bỏ đi chẳng thèm (không hề) ngoái đầu nh́n lại.
4.
盅 Chung:Cốc nhỏ không có quai dùng để
uống rượu,
trà.
5.
養生送死 Dưỡng sinh tống tử : Chỉ việc con cái chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ lúc sinh thời và chôn cất
bố mẹ khi
qua đời.
6.
Thời điểm
ấy Trung Hoa Lục Địa và Đài Loan vẫn chưa liên lạc thông tin được.
|