原作 ( Nguyên Tác )
寫給父親的信
爸:
想了半天,还真不知道第一句话应该怎么写。26年了,好像这是第一次给您写信--在父亲节给您写信。
爸, 後天就是父亲节了。也许忙碌的您已经忘记了这个节日,但做儿子的不会忘记。我已经为您准备好了父亲节礼物。虽然您一直不让我给您买礼物,爸,知道您劳累了之後喜欢喝点儿酒,给您买了两瓶好酒。爸,父亲节,我一定回家看您和妈妈。
爸,您虽然不像妈妈那样给我们无微不至的照顾,但您的爱我永远记得。您对我们有多严厉,对我们的爱就有多深。前几年,我和哥哥有时候不懂事,总以为自己是对的,在许多事情上惹您生气,看到您头上突然多出的白发,现在想想真的很後悔。爱一生之父母,爱父母之一生,您是那么地爱我们,可我们又做了什么?
爸,知道我记忆最深的一件事是什么吗?那是我上初中的时候,有一次星期六回家,那天回家比平时要晚,天还下着雨。我回去的时候已经是晚上了。在离家很远的地方,我看到了您,您站在那拿着伞在等着我,泪水一瞬间就模糊了我的眼睛。这么多年来我一直忘不了您雨中的身影,现在想起来眼睛还是湿湿的。爸,我知道,父爱无言。我们可以去妈妈那里撒娇,却很少和您交流,但您对我们的爱却一直深深地在心里。您一直在默默地关心着我们,我们总是看着您的背影远去,却不曾想到您对我们的爱有那么深。男人总是不善于表达自己的感情。您是这样,我也是这样。爸爸,我爱你,这句话藏在我心里26年了,一直想说给您听,可总是不知道怎么开口。
爸,爷爷去世的早。您13岁就开始一个人支承着这个家,我知道您太不容易了。以前儿子不懂事,现在自己也工作了,才知道生活的艰辛,生容易,活容易,生活不容易。爸,这些年家里风风雨雨,贫穷也好,富贵也罢,唯有您和妈妈的爱我们一直放在心里。爸,您没能好好享受到父爱,但您却把所有的父爱都给了我们。爸,您就听我和哥的话吧,别再想着工作了。儿子们大了,您和妈妈却老了,每次回家,看到你们一天天老去的面容,心里真的很难过。现在儿子们都有了自己的工作,有能力照顾你们了,就让我们来孝敬您二老吧。
爸,您的爱深沉,含蓄,刚强而又宽广。这些年,不管遇到什么样的困难,您从未放弃过,您总是坚强地面对生活。这种品质,影响着我们的一生。让我们有勇气和信心坦然面对未来路上的坎坷。在父爱的绵延里,我们一天天长大。那个魁梧健壮的身躯定格成朱自清笔下的背影,那双搀扶我们蹒跚学步的大手已经布满了青筋,那头黑发已经被岁月漂染成灰白,但在您眼里,我们依然还是那个让他疼爱,让他牵挂的孩子。
人常说父爱如山。是的,在每个人的心中,父亲都是一座高山,巍峨的山,挡风遮雨,无所不能;也有许多人说父亲是勤勤恳恳的老黄牛,任劳任怨,从不停息。但真的是这样吗?看着渐渐老去的父亲,银丝添了一根又一根,皮肤也开始衰老,岁月的痕迹写满了额头,我的心里开始默默的哭泣。想一想,谁会愿意一辈子辛辛苦苦,风里来雨里去,拚着命的挣钱,而自己只用去其中微少的一部分。再看看我们又为父亲做过些什么,我们所付出的和父亲的爱比起来是那样的苍白,无力。爸,您的爱,我们一辈子也报答不完。您也从来不要求我们报答,可怜天下父母心,也许这就是父亲!
爸,感谢您的养育之恩,感谢您用博大的父爱包容我的脾气和任性,感谢您教给我们做人做事的道理,感谢… …天意怜幽草,人间重晚情。爸,前二十年看父敬子, 後二十年看子敬父。爸,您放心吧,儿子们不会让您失望的,我们一定会让您为有这样的儿子而骄傲。
爸,父亲节我一定回家。
真心地祝愿天下所有的父亲健康,快乐,幸福!
( 作者不明 )
* * *
( Chuyển
Ngữ )
Kính thưa Bố,
Đã hơn nữa ngày suy nghĩ, nhưng con vẫn
không biết bắt đầu viết như thế
nào đây. 26 năm qua, dường như đây
là lần tiên con viết thư cho Bố -- lá thư gởi
Bố nhân dịp lễ Phụ Thân.
Thưa Bố, ngày mốt là lễ Phụ Thân rồi.
Do bận bịu với công việc, nên có thể Bố
quên hẳn ngày lễ này, nhưng phận làm con làm sao
quên được. Con đã chuẩn bị xong
món quà cho Bố rồi đấy. Dẫu biết
Bố nằng nặc không cho chúng con mua quà cáp gì cho Bố
cả, nhưng vốn biết Bố thích nhắm nhí
tí rượu sau mỗi ngày làm việc vất vả
nên con đã mua hai bình rượu ngon để tặng
Bố. Ngày lễ Phụ Thân con nhất định
sẽ về thăm Bố và Mẹ.
Bố ơi, tuy Bố không chăm sóc chúng con tỉ
mỉ như Mẹ, nhưng tình thương của Bố,
con không bao giờ quên cả. Bố dạy dỗ
chúng con rất nghiêm khắc, tình thương của Bố
dành cho chúng con cũng rất sâu đậm. Chỉ
mấy năm trước, con và anh con vẫn còn non nớt
với sự đời, có những chuyện cứ
đinh ninh cho là mình đúng nên đã làm cho Bố bực
dọc, rồi sau này bất chợt trông thấy
mái tóc Bố ngày càng trắng ra, bây giờ nghĩ lại
con cảm thấy hối hận vô cùng. “Ái nhất
sinh chi phụ mẫu, ái phụ mẫu chi nhất sinh”
(hiểu một cách đơn giản là với
trăm, nghìn chuyện thiện, lấy chữ “hiếu”
làm đầu!), Bố đã thương chúng con biết
chừng nào, nhưng chúng con đã làm được gì
nhỉ?
Thưa Bố, Bố có biết trong ký ức của
con, chuyện gì con nhớ nhất không? Đó là lúc
con còn đang theo học ở bậc sơ trung, vào một
hôm thứ sáu tan trường, hôm ấy con về
hơi muộn so với bình thường, trời lại
còn mưa nữa. Lúc đi về trời đã sập
tối. Khi khỏang cách nhà vẫn còn khá xa, con
đã trông thấy Bố với chiếc dù trên tay
đang đợi con, chỉ trong giây phút những giọt
lệ đã ướt nhòa đôi mắt. Sau bao
năm dài trôi qua con chưa hề quên được
hình ảnh Bố với chiếc dù trong mưa ấy,
bây giờ hễ nghĩ lại đôi mắt vẫn cảm
thấy ướt ướt như xưa.
Thưa Bố, con biết tình bố thương con thầm
lặng không lời. Chúng con có thể đi nũng
nịu với Mẹ, nhưng lại ít khi trò chuyện
trao đổi với Bố, nhưng tình thương
Bố dành cho chúng con nằm sâu thăm thẳm trong trái
tim của Bố. Bố luôn thầm lặng quan
tâm đến chúng con, còn chúng con chỉ cứ biết
nhìn lấy dáng lưng Bố dần dần xa hút, nào có
biết tình thương của Bố dành cho chúng con
sâu đậm đến mức nào. Đàn ông luôn
vụng về không biết cách biểu lộ tình cảm
của mình. Bố như vậy, con cũng như
vậy. Bố ơi, câu nói “con thương Bố”
mà con hằng muốn nói cho Bố nghe đã từng nằm
kín trong trái tim con suốt 26 năm qua, nhưng con vẫn
chưa hề biết làm sao mở lời được.
Ông Nội qua đời sớm. Mới 13 tuổi
đời Bố đã bắt đầu gánh vác gia
đình mình rồi, con biết việc ấy không dễ
gì cho Bố đâu. Ngày xưa chưa hiểu sự
đời, nay chính bản thân đã đi làm, con mới
thấm thía cuộc sống (sinh họat) khó khăn,
“sinh” dễ, “sống” dễ, nhưng “sinh sống” thời
không dễ tí nào! Thưa Bố, trong những tháng
năm “gió gió mưa mưa” vừa qua của gia
đình mình, lúc nghèo khó cũng như lúc giàu có, con luôn cất
giữ tình thương của Bố và Mẹ trong trái
tim con. Bố đã không thể hưởng trọn
vẹn được tình thương phụ tử,
nhưng Bố đã đem hết tình thương ấy
dành cho chúng con. Bố hãy nghe con và anh con nói đi Bố,
đừng nghĩ đến chuyện đi làm chi nữa.
Con cái đã lớn rồi, Bố và Mẹ cũng già rồi,
mỗi lần về nhà thấy nét mặt Bố và Mẹ
già thêm ra, trong lòng cảm thấy khó chịu sao
đâu. Ngày nay, chúng con thảy đều có việc
làm, thừa đủ năng lực để lo cho Bố
và Mẹ, hãy nên để chúng con báo hiếu Bố và Mẹ,
Bố nhé.
Tình thương của Bố sâu đậm, hàm
súc, cương nghị và bao la. Trong những
năm qua, bất cứ gặp chuyện gì khó khăn
Bố cũng không hề bỏ cuộc, Bố luôn trực
diện đối đầu với cuộc sống.
Phẩm tính ấy đã ảnh hưởng suốt cả
cuộc đời của chúng con. Nó giúp chúng
con can đảm, tự tin khi đối đầu
với quãng đường đời trong
tương lai đầy gập ghềnh một cách
thản nhiên. Trong bầu tình thương phụ tử
miên triền, chúng con đã từng ngày trưởng
thành. Với tấm thân khôi ngô, tráng kiện hình
thành một “Dáng Lưng” theo khuôn cách dưới ngòi bút của
văn sĩ Chu Tự Thanh; với đôi cánh tay dìu dắt
nâng đỡ những bước đi tập tễnh
đã gợn đầy các đường gân (tĩnh
mạch) xanh lớn; với đầu tóc đã bị
thời gian phiêu nhuộm trắng xám, nhưng trong mắt
Bố, chúng con vẫn là đàn con trẻ để Bố
yêu thương, để Bố lo lắng.
Người
đời vẫn thường bảo tình
thương phụ tử cao to như núi. Đúng
thế, trong trái tim của mỗi chúng ta, người
bố luôn là ngọn ngúi chắn gió che mưa tòan
năng cao chót vót. Cũng có một số người
ví người bố như một con bò già làm việc
cần mẫn siêng năng không hề ngừng nghỉ.
Nhưng quả có đúng thế chăng? Nhìn thấy
Bố ngày càng già yếu, từng cọng tóc bạc
ngày càng thêm nhiều, da dẻ bắt đầu lão hóa,
dấu vết tháng năm in hằn rõ nét trên vầng
trán, trái tim con đã âm thầm nhỏ lệ. Thử
suy nghĩ xem, có ai mà cam tâm chịu một đời vất
vả, lặn lội vượt hết “phong ba” này
đến “bão táp” nọ, cố gắng tranh thủ kiếm
tiền, song, chỉ để tiêu dùng một chút ít ỏi
từ số tiền ấy mà thôi. Cũng hãy nhìn lại
mà xem, chúng con đã làm được những gì cho Bố,
những gì chúng con đã bỏ ra so với tình
thương của Bố thật là nhỏ nhoi nhạt
nhòa không đáng kể. Tình thương của Bố,
cả đời chúng con không sao báo đáp được.
Bố cũng chẳng bao giờ đòi hỏi sự
báo đáp ấy, thật tội nghiệp cho những
trái tim làm bố làm mẹ, có lẽ đấy cũng
là Bố vậy.
Kính thưa Bố,
con xin cảm ơn công ơn dưỡng dục của
Bố, cảm ơn tình thương bao la và sự bao
dung rộng lượng của Bố về tính tình
bướng bỉnh của con, cũng cảm ơn sự
dạy dỗ con về cách sử sự và đạo
lý làm người. Cảm
ơn…
“Thiên ý lân u thảo,
Nhân gian trọng
vãn tình.” (*)
Bố ơi, 20 năm qua Bố nuôi nấng dạy
dỗ đàn con trẻ, 20 năm tới đàn con khỏe
phải đền đáp công ơn cha già. Bố cứ
yên tâm, chúng con sẽ không làm Bố thất vọng
đâu, chúng con nhất định sẽ làm Bố hảnh
diện đã có được những người
con như thế.
Tin Bố hay,
ngày lễ Phụ Thân con nhất định sẽ về
thăm nhà.
Thành tâm chúc tất
cả những người bố trên thế gian này
đều mạnh khỏe, vui vẻ, và hạnh phúc.
Tuyết
Sơn Tùng 雪山松
( Một
đệ tử hạng xoàng cuả giáo sư Ngô
Văn Lại )
於美國,加利福尼亞州,洛杉磯,2010 年父親節之夜
Phụ chú riêng của người dịch:
(*) 2 câu này trích từ bài thơ
“Vãn Tình” của Lý Thương Ẩn đời nhà
Đường:
晚晴
深居俯夾城,春去夏猶清。
天意憐幽草,人間重晚晴。
並添高閣迥,微注小窗明。
越鳥巢干後,歸飛體更輕。
(唐)
李商隐
Hy vọng sau này có dịp,
người dịch sẽ cô gắng chuyển ngữ
bài thơ trên để cùng bạn bè nghiên cứu cho
vui…
|