|
Hiếu đạo là đề tài bất
hủ vượt cả thời gian lẫn không gian,
và chỉ thấy được giá trị khi có những
trái tim biết trân trọng về nghĩa t́nh Cha-mẹ.
Trong Nan Báo Kinh đức Phật dạy:
“Tả kiên tŕ phụ, hữu kiên tŕ mẫu, kinh lịch
thiên niên, tiện lợi bối thượng, du bất
năng báo phụ mẫu chi ân.” (Dù người con chí
hiếu nào, cơng người cha bên lưng cánh tay trái và
cơng người mẹ bên lưng cánh tay phải, trăi
qua một ngh́n năm đi ṿng khắp quả địa
cầu, th́ vẫn không thể nào đền đáp
được công ơn sinh thành dưỡng dục của
Cha-mẹ.) Thật vậy, lúc c̣n sinh thời, mỗi
đứa trẻ ra đời cho đến khi chập
chững biết đi, ê a biết nói, rồi
được cha-mẹ đưa đến trường
lớp nuôi dưỡng ăn học, đến những
kỳ thi, cha-mẹ phập phồng, ai ai cũng khao
khát con ḿnh được “Bảng hổ đề
danh”. Đến tuổi trưởng thành, cha mẹ
làm tṛn trách nhiệm dựng vợ gả chồng, th́
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, ai nấy
cũng tùy theo hoàn cảnh riêng của ḿnh đều
bôn ba với thời cuộc, muôn cảnh trái t́nh, tranh
đấu lợi danh trong xă hội… rồi cứ thế
ngày tháng như thoi đưa, đời người
như “Bóng câu qua cửa sổ.” Dẫu mẹ-cha vẫn
c̣n đó, nhưng cảnh đ́u hiu quạnh quẽ tuổi
xế chiều của người cha người mẹ
được mấy người con ngoái trông
thương tưởng? Chúng ta thật bất hiếu
với song thân! Chỉ biết lo cho sự nghiệp
đời thường mà quẳng bỏ biết bao
nhiêu ơn sâu nghĩa nặng do cha mẹ sinh thành
dưỡng dục. V́ con người sống ở
đời th́ cha-mẹ chính là người thân tín nhất
của ḿnh, không có cha th́ không ai sanh ra ta, không có mẹ
th́ không ai nuôi dưỡng ta, như trong kinh Ân Trọng đức Phật dạy:
“Nhân sinh tại thế, phụ mẫu vi thân, phi phụ
bất sanh, phi mẫu bất dục.” Dù cho người
cha-mẹ sanh bao nhiêu người con, nhưng đến
khi hữu sự, hoặc đại nạn lâm đầu
th́ cha-mẹ là người đau xót nhất, là người
đầu tiên xả thân để cứu vớt từng
đứa con của ḿnh trước nhất, lúc ốm
đau, khi bệnh tật; đó chính là bản năng
che chở con cái, như h́nh ảnh trong điển
tích, chim diều hâu sà xuống gắp đàn gà con, bất
chấp sự sống c̣n, gà mẹ vội vàng dang rộng
đôi cánh của ḿnh để đùm bọc đàn gà
bé nhỏ. Cho nên, người con nào không làm vui ḷng cha mẹ,
để gọi là tạm đáp đền ơn sanh
thành dưỡng dục ở thế gian, th́ người
con đó chưa biết đến Hiếu đạo.
Chưa biết đến Hiếu đạo tức
là chưa biết cách tạo lập sự nghiệp.
Chưa biết cách tạo lập sự nghiệp th́
chưa định được sách lược tu
thân. Sách lược tu thân không có, th́ nói chi
đến “Tề gia, trị quốc, b́nh thiên hạ!”
Mà sách lược tu thân hiệu quả nhất chính là
“Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự
sư trưởng.” Hiếu dưỡng phụ mẫu
là hiểu được lư tưởng của cha-mẹ. Lư tưởng của cha-mẹ
chính là những tâm tư nguyện vọng mong muốn
con ḿnh trở thành những người thành đạt,
có đức có tài làm lợi ích cho bản thân, cho gia
đ́nh, đem hạnh phúc cho những người xung
quanh… Đó chính là niềm vui đích thực mà người
làm cha, làm mẹ mong cầu. Cho nên, những ai muốn
báo đền công ơn sinh thành dưỡng dục của
cha-mẹ, mà quên đi trách nhiệm trau dồi nhân cách,
thành tựu sự nghiệp cho bản thân ḿnh th́ đó
là điều thiếu sót! Đồng thời, Cổ
đức từng nói:“Nuôi gà, nuôi chó
cũng là nuôi, nuôi cha-mẹ mà không kính trọng cha-mẹ
th́ khác chi nuôi gà nuôi chó” V́ thế, thái độ phụng
dưỡng của người con dành cho cha mẹ th́
sự kính trọng đặt hàng đầu.
Nếu trong kinh Vu Lan đức Phật
chỉ cho chúng ta thấy việc gian lao, khổ nhọc
của Cha-mẹ sanh con, mục đích đề cao Hiếu
đạo, phụng dưỡng “Song đường”,
để bày tỏ chút ḷng thành kính báo đáp phần
nào công ơn sinh thành dưỡng dục, th́ bản
Kinh Địa Tạng khuyến khích mọi người
làm tṛn trách nhiệm của người con chí hiếu
dành cho cha-mẹ của chính ḿnh, một khi lâm cảnh
“Hiên trước vắng cha, nhà sau vắng mẹ.”
Đến lúc này th́ những người con đang
được sống trong t́nh thương chở che
của cha-mẹ, không khỏi rỏ lệ bàng hoàng, v́
họ đă mất đi người thân tín nhất,
không bao giờ nghe thấy tiếng cha hỏi thăm
con những lúc con cái đi xa, măi măi không bao giờ nh́n
thấy h́nh bóng thiêng liêng nhất của người mẹ,
tựa cửa chờ con khi người con măi lo công việc
quên ngày thăm mẹ. Tiếng cha không được
nghe, bóng mẹ nay không được thấy, những
lúc như thế mới đánh thức được
trái tim thờ ơ của những người con lạnh
nhạt với cha-mẹ thưở b́nh sinh. Khi có
người thân mất th́ mỗi người mới
thấy được nỗi đau thương, mới
thấy được giá trị thiên cổ của mẹ-cha
dành cho con cái. Vạn lời không thể nói, muôn lễ
chẳng thể bày, nước mắt cứ trào tuôn,
tiễn biệt t́nh phụ-mẫu. Ôi! Xót xa thay khi cha
già khuất bóng, ảm đạm thay khi ảnh mẹ
ĺa trần, bỏ con thơ trôi dạt giữa biển
đời, bao giông tố thiếu t́nh thân đùm bọc!
Ngày xưa, những bậc hiền
sỹ để tang tưởng nhớ cha-mẹ suốt
ba năm, có người dựng lều ở suốt
ba năm bên nấm mồ hoang lạnh của cha-mẹ,
nhưng theo tinh thần Phật giáo, th́ chỉ trong ṿng
49 ngày. Nếu người
con hiếu hạnh nào tưởng nhớ đến song
thân đă mất, một ḷng chuyên tâm tŕ chí, tụng
kinh, niệm Phật, xưng tán Hồng danh, tụng
nhiều thần chú Đại bi th́ tất cả
chư Phật trong mười phương đều
hộ niệm, tất cả oai thần của kinh,
chú, mà người con chí hiếu thành tâm cầu nguyện
cho vong linh siêu thoát, đều được như
nguyện. Được vậy, mới thể hiện
chút ḷng báo đáp ân sinh thành dưỡng
dục của cha-mẹ. Đấy là tất cả những
ǵ mà chư thầy tổ đă chiêm nghiệm truyền
thụ theo tinh thần đức Phật di huấn.
Hiếu đạo là gốc của
vũ trụ, là nền tảng tạo nên sự nghiệp
lớn trong xă hội, là động cơ thúc đẩy
quốc gia hưng thịnh, là cương kỷ giữ
ḥa b́nh cho nhân loại, là giềng mối để giữ
hạnh phúc gia đ́nh. Không chỉ trải dài suốt
mấy ngh́n năm lịch sử, mà tồn tại măi
đến tận ngày nay, không những thế, Hiếu
đạo c̣n vượt ra khỏi thời gian và không
gian, được minh chứng gói gọn qua góc độ
lịch sử. Như từ thời Vua Nghiêu, vua Thuấn
dùng Hiếu đạo trị thiên hạ, th́ thiên hạ
thái b́nh thịnh trị, “Ngủ không cần đóng cửa,
ban đêm không nghe tiếng chó sủa, vật rơi
ngoài đường vẫn không mất, không ai tham nhặt,
dân chúng an vui, không có chiến sự đao binh.” Thật
là một thời đại Vương đạo
ngàn năm hiếm có. Đến thời Lục quốc
phân tranh, những người tài giỏi đều có
chung quan niệm “Quang tông diệu tổ” làm rạng rỡ
tổ tiên, nên họ dấn thân t́m những bậc thầy
giỏi, hầu t́m ra phương lược chiến
đấu, để lập nên bá nghiệp thống
nhất đất nước, an dân định quốc,
th́ đó chính là nhiệt huyết lập đại
nghiệp để báo đền ơn sanh thành dưỡng
dục của những kẻ sĩ có chí lớn. Đến
thời Hán-Sở tranh tranh hùng, Hán Cao Tổ Lưu Bang
dùng nhân đức chiêu nạp hiền tài, nên nguyên khí
quốc gia hưng thịnh, c̣n Sở Bá Vương Hạng
Vơ dùng vũ lực áp đặt quân dân, tuy có thế mạnh
hùng tài “Bạt sơn cử đỉnh” nhưng vẫn
không thắng nỗi chính nghĩa, v́ thế, Hạng Vũ
ngầm bắt giam cả gia đ́nh Cha-mẹ của
Lưu Bang, nhằm uy hiếp thế lực hàng vạn
tinh binh hùng mạnh của đối phương, từ
chỗ đó, cho thấy giá trị của người
cha, người mẹ cao cả biết dường
nào! Chỉ có hai người mà hơn cả mấy
mươi vạn hùng binh!
Nếu thời Xuân Thu các nước
phân tranh th́ thời Tam Quốc chư hầu nổi loạn,
đất nước chia ba thiên hạ, tạo thế
chân vạc Ngụy-Thục-Ngô. H́nh ảnh nỗi bậc nhất
chính là Lưu Huyền Đức, một bậc tài trí
kiêm toàn, đầy ḷng nhân hiếu, v́ Lưu Bị là
ḍng dơi Hán-thất nên người đă nối nghiệp
chấn hưng xă tắc, tạo phúc lợi cho bách
tính, danh vang bốn biển làm hiển hách tông thất. Nhờ có ḷng Nhân-hiếu, nên
Lưu Huyền Đức được những bậc
kỳ tài như Quan Vân Trường, Trương Phi
góp sức an định sơn hà, cộng thêm ḷng nhiệt
thành ba lần đến lều cỏ cầu hiền
tài Khổng Minh-Gia Cát Lượng tại thâm sơn, rồi
đưa ra sách lược Long Trung giữ yên bờ
cơi. Tuy thời đại nào cũng qua đi, nhưng
để lại biết bao thế sự thành-bại,
buồn-vui, được-mất, cuối cùng, tất
cả cũng vùi chôn theo ḍng lịch sử. Chỉ có Hiếu
đạo đồng hành cùng nhân sinh, vững bền
trải qua nhiều thời đại, không bị xói
ṃn, không bị đánh đổ phai nḥa bởi lập
trường quan niệm cuộc sống.
Chúng ta nghĩ như thế nào về
h́nh ảnh một đại quan triều đ́nh hiếu
kính cha-mẹ? Hoàng Lỗ Trực hay c̣n gọi là
Tăng Trực, là đại quan chuyên chép sử dưới
thời vua Triết Tôn đời Tống, sau khi ghi nhận
lời của người cha người mẹ nói:“Nỗi
vui mừng lớn nhất của cha-mẹ là mong con
ăn học thành tài, như thế mới là ḷng hiếu
thảo lớn nhất dành cho cha-mẹ rồi!” Sau khi
ấp ủ những lời vàng ngọc ấy của
cha-mẹ, Tăng Trực đă ngày đêm miệt mài
đèn sách, tới kỳ khoa bảng, ngài đỗ
đạt cao. Đến lúc diện kiến thánh nhan,
vua bảo ông ở lại triều đ́nh lo quốc sự,
nhưng ông một mực chối từ, kính cẩn
đáp: “Tiểu sinh c̣n có cha-mẹ già nơi quê, không nỡ
phụ ḷng giáo dưỡng, nên xin được vinh
quy bái tổ, phụng sự song đường!” Vua
nghe vậy, biết ông là người đại hiếu,
là vị quan gánh vác tốt quốc sự, nên truyền
chỉ đưa cha-mẹ vào triều cùng ở chung với
Tăng Trực. Sau này, cha-mẹ già yếu, kháng lực
đă suy nên đại-tiểu tiện đều tại
chỗ, và ông đích thân bưng đổ phân, nước
tiểu dơ bẩn của cha-mẹ, tuy rất nhiều
gia nô van nài để việc đó cho họ, nhưng
ông đều cự tuyệt, muốn đích thân
chăm sóc cha-mẹ già những ngày tháng cuối đời,
mong tỏ chút ḷng báo hiếu công ơn sinh thành dưỡng
dục. Chính v́ thế, Hoàng Lỗ Trực luôn
được người đương thời
kính trọng yêu quư. Quốc gia nếu có được
những vị thanh quan hiếu nghĩa như Tăng
Trực, thiết nghĩ, đó chính là phúc phận cho
bá tánh. Công ơn sanh thành là thế ấy! Không thể
dùng ngôn từ để tả bày, như trong đoạn
kinh văn ẩn dụ:“Dù người
con chí hiếu nào, lên rừng sâu chặt hết cây làm
bút, xuống biển lớn múc hết nước làm mực,
dùng tinh lực suốt cuộc đời ḿnh để
viết về công ơn sinh thành dưỡng dục của
cha-mẹ, th́ không bao giờ chép tận.”
Hiếu với cha-mẹ là trách nhiệm
của người làm con trong gia đ́nh. Nhưng Hiếu
đạo không kém phần quan trọng trên tinh thần
“Tôn sư trọng đạo.” V́ Cha mẹ nuôi ta khôn lớn,
thầy tổ dạy ta nên người, như câu ca
dao thường nói:
“Muốn
sang th́ bắt cầu Kiều,
Muốn
con hay chữ th́ yêu lấy Thầy.”
Mùa Vu Lan lại đến! Không khí
báo hiếu ngập tràn, hàng triệu trái tim của những
người con chí hiếu, đều không khỏi nôn
nao hướng về ngày đại lễ, với tâm
chí thành cầu nguyện cho Cha-mẹ hiện tiền,
phước huệ tăng long, thọ mệnh diên
trường, Thầy-tổ trong mười
phương đều được Phật lực
hộ tŕ, pháp thể khinh an, chúng sanh dị độ.
C̣n “Cửu huyền thất tổ” và chư tiên linh
trong mười cơi Pháp đều được
chư Phật thùy từ, oai quang phổ bị, siêu
sanh Tịnh-giới, gặp Phật nghe Pháp, đắc
Hỷ lạc tịnh.
Hoàng Minh 黄明
Nha Trang, Việt Nam 08/2009
|