|
Khi nghe cụm từ “Ngày lễ của
Mẹ” th́ mỗi người trong chúng ta ai cũng
đều có một cảm giác giống nhau: Đấy là ngày tôn vinh những
người phụ nữ với thiên chức làm mẹ.
Thiên chức ấy thật thiêng
liêng và cao cả. Không ai có
thể thay thế được sự thương
yêu chăm sóc những đứa con thơ dại bằng
chính người mẹ. Mẹ là người gần gũi
bên ta suốt cuộc đời. Vị trí của mẹ luôn
đứng thứ hạng cao nhất trong ḷng mỗi
người con. Mẹ đă cưu mang ta chín tháng
mười ngày, trong những ngày tháng ấy th́ mẹ
phải ăn uống giữ ǵn sức
khỏe để mong sao h́nh hài bé nhỏ của ḿnh
được mạnh khỏe. Khi sinh ra th́ mẹ lại
có thêm bổn phận khác.
Đó là chăm sóc con thơ từng miếng
ăn giấc ngủ từ tấm bé bằng ḍng sữa
ngọt mát, bằng lời ru ạ ời với một
t́nh thương bao la như trời biển. Chính ḍng sữa
ấy đă truyền t́nh thương yêu và cũng là sợi
dây vô h́nh ràng buộc t́nh mẫu tử lại với
nhau. Những lúc con trái gió trở trời th́ mẹ lại
lo âu hồi hộp theo dơi từng nhịp tim, từng
hơi thở của ta. Khi ta lớn lên th́ mẹ lại
bên ta dạy dỗ ta những điều hay lẽ phải,
khuyên bảo ta nên làm những điều đúng và suy
nghĩ thật kĩ về những việc ḿnh làm. Mẹ
luôn là người theo dơi từng bước đi của
ta, từng việc ta làm, giúp ta có một cái nh́n đúng
đắn về sự việc để có hướng
giải quyết khi ta cần đến người. T́nh
mẫu tử là thế.
Thử hỏi có ai có thể thay thế được
nhiệm vụ thật là thiêng liêng ấy chăng?!
Trên thế gian này không ai thay thế
được mẹ. Mẹ là cây cao bóng cả che chở
ta suốt cuộc đời này. Song, h́nh ảnh bóng cả
đó không thể nào theo ta măi được. Đến khi con khôn lớn
th́ bóng cả ấy bắt đầu già theo năm
tháng rất đúng với câu ca dao:
“Mẹ
già như chuối chín cây,
Gió
đưa mẹ rụng, con rày mồ côi.”
Công cha nghĩa mẹ lớn lao
như vậy. Tuổi
già cha mẹ lại không biết sống chết ngày
nào cho nên phận làm con phải phải tỏ ḷng hiếu
thảo để đền đáp công ơn cha mẹ
khi sinh tiền đă hy sinh tất cả cho đàn con
thân yêu. Những ai c̣n có đủ cha mẹ, nếu
không lo chu đáo săn sóc cháo cơm hôm sớm, tỏ
ḷng kính yêu, đến khi mất rồi dù có
thương tiếc bao nhiêu th́ cũng đă muộn
màng.
Người đời thường
bảo: “Hiếu ngày nay gọi là có thể nuôi
được cha mẹ.
Đến như giống chó giống ngựa c̣n
có người nuôi, thế nếu nuôi mà không kính th́ lấy
ǵ làm phân biệt!” Tuy
nhiên, nghịch cảnh đôi khi không cho phép người
con bày tỏ được ḷng hiếu thảo với
cha mẹ. Do đó người con cảm thấy ḿnh
có tội đối với đấng sinh thành mà ḷng
bâng khuâng ray rứt. Như vậy,
một lần nữa lương tâm của mỗi
người con tự đánh thức để làm một
việc ǵ có ư nghĩa đối với đấng
sinh thành của chúng ta.
|