|
Lúc trước,
sau khi có dịp thưởng
thức, nghiên cứu, và học hỏi bài dịch “Cô Đơn” cuả giáo sư Ngô Văn Lại,
tôi đă phóng tác bài thơ dưới đây cũng
mang tựa đề “Cô
Đơn”. Nay thấy Thầy
“hoàn thiện” thêm bài dịch của Thầy, cộng với
sự gợi ư cuả bạn già Hàn Quốc Trung, tôi học
đ̣i cũng cố gắng “hoàn thiện” lại bài
viết cuả chính ḿnh. Dẫu
ǵ, ít ra bây giờ bài phóng tác này cũng đạt 52 câu
-- số câu trong nguyên tác “L’Isolement” cuả Alphonse de Lamartine.
Từng giọt
nắng hanh vàng trên thảm cỏ,
Ta ngồi đây
dỏi mắt ngó mông lung.
Lật từng
trang qua kư ức chập chùng,
Trong nỗi nhớ
bóng h́nh em hiển hiện.
Nơi anh ở
có ḍng sông thánh thiện,
Lượn quanh
co theo sườn núi chân đồi.
Dưới tàng
cây bóng mát vẫn là nơi,
Lời tâm sự
hẹn thề yêu thương nhất.
Rồi những
buổi chiều về trong nắng nhạt,
Nỗi nhớ về
em lan cả trong tim.
Những yêu
thương nặng trĩu bao nỗi niềm,
Anh cô độc
với cuộc t́nh dĩ văng.
Chiều dần
xuống mang khung trời buồn nản,
Điếu thuốc
thơm đắng chát cả bờ môi.
Chốn hoang vu
anh lặng ngắm mây trời,
Từng sợi
khói nhả đều theo hơi thở.
Ngày với tháng
qua cuộc t́nh vụn vỡ,
Mỗi bước
chân trên kiếp sống xa quê.
Kỷ niệm
xưa như níu kéo anh về,
Từ mái tóc,
đôi môi cười dịu vợi.
Em hăy đến
t́m anh nơi bến đợi,
Dẫu thời
gian lấp kín những nhớ mong.
Đến với
anh theo ngọn gió thơm nồng,
Khi nào thấy
trên đường đời mệt mơi.
Trời hiu hắt
khi màn đêm giăng lối,
Hất ch́m anh lạc
lơng giữa hoang vu.
Cơi ḷng anh
như phủ lớp
sương mù,
Em có hiểu, hỡi
người xưa yêu dấu.
Hoàng hôn xuống
chim t́m nơi ẩn náu,
Thật xuyến
xao tha thiết giấc mơ hồng.
Nhớ thật
nhiều lời hẹn ước ven sông,
Và hơn nữa
với người anh yêu nhất.
Ôi dĩ văng đừng
khi nào đánh mất.
Hỡi trời
xanh có thấu hiêủ ḷng ta,
Cảnh vật
này đẹp tựa nét Hằng Nga,
Nhưng đành
phải ôm mối t́nh cô quạnh.
Ḷng ngao ngán nh́n
núi đồi bên cạnh,
Nỗi cô
đơn như chiếc lá vàng rơi.
Thật lạc
loài như bức tượng chơi vơi,
Chiều rất
đẹp nhưng tim ta vỡ nát.
Nơi xa thẳm
tiếng kinh chiều thanh thoát,
Khiến ḷng ta
phiêu bạt tận chân mây.
Lá dưới
chân vụn vỡ đă bao ngày,
Nghe xào xạc
đưa ta về thực tại.
Thôi là thế, tim
ḷng ta sẽ măi,
Hết ước
mơ xao xuyến những nhớ thương.
Hết muộn
phiền day dứt suốt đêm trường,
Và đă hết
những tháng ngày trông ngóng.
Giờ như lá lià
cành trong tuyệt vọng,
Lượn phất
phơ theo nỗi nhớ cội nguồn.
Tấm thân này tựa
chiếc lá nhẹ buông,
Mong gió hỡi, cuốn
giùm ta đi nhé!
Trần Hưng 陈兴
California, U.S.A., 02 October 2008
|