|
THEO D̉NG THỜI GIAN
T́nh đă nhạt như hoàng hôn nắng
uá,
Biết t́m đâu mắt biếc thuở
ngày xanh.
Mái tóc xưa quyện theo gió thơm lành,
Bao kỷ niệm giờ xa tầm tay với.
Em c̣n nhớ những tháng ngày dịu vợi,
Của yêu thương rực ánh nắng
hồng tươi.
Của xuyến xao t́nh như hé môi
cười,
Cùng ôm mộng trong hương
yêu ngất lịm.
Theo nổi nhớ kỷ niệm dần
đan kín,
Thuở ngày xanh nơi phố nhỏ
thân thương.
Nhớ hàng cây trong ánh nắng chiều
vương,
Ḿnh vẫn măi hồn
nhiên đùa bất tận.
Giờ chia biệt nên ḷng buồn
thơ thẩn,
Khúc nhạc t́nh vang vọng lắm
thương đau.
Những ḍng thơ ghi lại thêm nặng
sầu,
Ngun ngút nhớ mảnh t́nh nơi xa thẳm.
Đời giong ruổi ḿnh xa nhau ngàn dặm,
Chuyện ngày xưa giờ như thoáng
trôi qua.
Theo thời
gian t́nh cũng đă phôi pha,
Trong tất
cả chỉ c̣n là quá khứ.
Trần
Hưng 陈兴
California, U.S.A., 11 February 2009
|