Anh ơi có bao
nhiêu? 60 năm cuộc đời…
20 năm đầu, sung sướng không bao lâu…
20 năm sau, sầu vương cao vời vợi…
20 năm cuối là bao… … …
Một cảm giác rùng mình chạy qua sống
lưng tôi sau khi tình cờ nghe lại bài hát này…
Năm mươi tuổi, ngoái đầu nhìn
lại, mới đó đã nửa chặng đường
cuộc sống, thấy mình đang đi xuống cái
dốc bên kia của cuộc đời… Lứa tuổi
20 tươi đẹp đầy hoài bảo
qua đi không phương hướng. Rồi đến
khi bước vào tuổi 40, chợt giật mình, thấy
tuổi xuân trôi qua nhanh quá, đầy rẩy những
băn khoăn suy nghĩ và tiếc nuối! Không sự
nghiệp, không tương lai! Tự xót xa cho mình và
cũng tự trách móc mình không bản lĩnh…
Thời gian rồi chầm chậm sẽ qua.
Cuộc đời con người thật sự dài
được bao nhiêu? Không biết ở phía cuối
sườn dốc ấy ta còn mấy mươi ý
lòng. Tự nhắn nhủ với mình rằng không nên cứ
hối tiếc như thế. Hãy trân trọng những
ngày ta đang sống. Bắt đầu từ tốn
đi hết những tháng năm còn lại, để
khi xuống tới chân dốc, ta sẽ nhận ra rằng vẫn
còn ước mơ hoài bảo.
Và trong ta đây, trái tim 20 vẫn còn
đó!
Tôi viết đây, cho tôi và cho những người
cùng độ tuổi của tôi. Lứa tuổi mà tuổi
trẻ đã sắp loại khỏi sân chơi, mà tuổi
già thì lại chưa chịu gia nhập. Như chút heo
may thu còn lấn bấn, nửa xanh tươi vừa
đi qua, hương vị còn ngập tràn, bàn chân lại
trượt về phía vô định đầy những
ý niệm vô định. Hơn lúc nào hết, khi cái
rơi không trọng lượng đang kéo đi, cảm
thấy cô đơn, cô quạnh, cô liêu… Tôi cần bạn
bè, cần tiếng cười, cần cả tiếng
khóc, bất kỳ tiếng gì để đừng thấy
mình lẻ bóng… tôi cần được khen là trẻ,
cần được chứng minh là khỏe, chỉ
vì tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời
ý nghĩa như thế và thấy thời gian lạnh
lùng như thế…
Hãy chia sẻ, hãy không lạnh, hãy cười vui!!!
Thân phận đời người chỉ là hữu
hạn trong cái vô hạn của đất trời. Rồi
còn lại gì
ngoài cái bao la hư
vô, tất cả chỉ là khoảng không vĩnh cửu…
… …
Trương Đạt Dân 张达民
Sài Gòn, Việt Nam, 3.2009
|