CHẬM BIẾT NÓI
Có 2 vợ chồng
nọ sinh được 1 đứa con trai rất
kháu khỉnh, gã bố mừng tột đỉnh, cứ
hí ha hí hửng, láu cá vô cùng, gặp bạn bè ai gã cũng
khoe “vợ tôi hiền thục lại biết sinh con!”
Tuy nhiên, đến
tận 2 tuổi nó vẫn chưa biết nói. Dù cả nhà cố gắng tập
nói nhưng thằng bé cũng chỉ kêu vài tiếng ú ớ.
Rồi đến
năm 3 tuổi … rồi 4 tuổi … nó vẫn chẳng
nói được câu nào.
Phải đến
lần sinh nhật thứ 5 thằng bé mới nói
được 2 tiếng:
“Ông Ngoại!”
Khỏi phải
nói cả gia đình sướng đến phát
điên, nhất là gã bố, mở tiệc ăn mừng tưng bừng. Nhưng, đến ngày hôm sau
thì ông ngoại thằng bé qua đời… Thế rồi nó lại
rơi vào im lặng suốt 1 tháng.
Sau 1 tháng đó thằng bé lại bật ra được
2 tiếng nữa: “Bà Ngoại!”
Sáng hôm sau bà
ngoại thằng bé lại qua đời. Rồi nó lại rơi vào im
lặng.
Cả nhà bắt
đầu thấy lo sợ …
Thế rồi
ngày đó cũng đến, thằng bé cất tiếng
gọi: “Bố ơi!”
Người bố buồn chán, ăn một bữa
cơm ngon cuối cùng trong đời rồi lên giường
nằm chờ trời sáng, đợi cái chết.
Đợi lâu quá ông ta ngủ quên mất. Sáng sớm hôm sau ông ta bị
đánh thức bởi tiếng kêu khóc thảm thiết
từ bên nhà hàng xóm.
Ông hàng xóm đã qua đời!
|