Lâu lắm rồi
tháng 5 vừa rồi tôi mới lại có dịp quay lại
nhà sách Vương Phủ Tĩnh ỡ Trung tâm thành phố
Bắc Kinh. Trong đời
lần đầu tiên tôi thấy một hiệu sách lớn
như vậy. Hiệu
sách Vương Phủ Tĩnh có sáu tầng, mỗi tầng
trưng bày các loại sách thuộc từng lĩnh vực,
ngành học, chuyên môn khác nhau. Tôi thích nhất là tầng bày
bán các loại sách văn học, văn hóa, ngôn ngữ,
phong tục tập quán của Trung Quốc, không ở
đâu các loại sách này đa dạng và phong phú như
ở đây. Dĩ nhiên
tôi thích nhất là quầy sách kiếm hiệp của
Kim Dung, Cổ Long, Ngọa Long Sinh. Nhắc đến truyện
kiếm hiệp tôi có một câu chuyện đáng nhớ
ở hiệu sách Vương Phủ Tĩnh.
Năm 2000 tôi
đáp chuyến tàu lửa từ Thương Hải
đi Bắc Kinh, trong toa tàu ngắm chán cảnh đất
nước Trung Hoa tươi đẹp ngoài cửa sổ
là tôi xem truyện kiếm hiệp để giết thời
giờ, thực sự tôi c̣n rất nhiều truyện
chưa xem, những dịp này là cơ hội quư
hơn vàng để luyện chưởng với công
lực hơn 30 năm hùng hậu của tôi.
Hôm đó trong một
ngày tiết trời thu mát dịu ở miền Bắc
Trung Quốc, trên chuyến tàu tôi say sưa đọc
cuốn Liên Thành Quyết của Kim Dung. Đây là một trong những
tiểu thuyết kiếm hiệp ngắn nhất của
Kim Dung, chỉ có một tập, tôi mua trong một dịp
ghé Quảng Châu hồi năm 1998. Lúc c̣n bé tôi cũng đă đọc
tiểu thuyết này, nhưng đọc bằng truyện
tranh chữ Hoa, lúc đó tôi đọc đến
đoạn Địch Vân ở trong tù mà vẫn si mê
cô sư muội Thích Phương. Đáng tiếc là đọc
đến đoạn đó th́ Nha Trang bị biến
cố 1975 nên tôi không c̣n dịp để đọc tiếp.
25 năm sau cũng
đọc đến đoạn chàng si t́nh Địch
Vân nhớ sư muội th́ tôi ngủ thiệp đi
trong chuyến tàu lao vùn vụt trong đêm tối mịt
mù. Sáng sớm hôm sau tàu
đến ga Bắc Kinh, trong lúc vội vàng rời khỏi
táu với đôi mắt c̣n mơ ngủ tôi để
quên quyển Liên Thành Quyết ở dưới gối
nằm. Về đến
khách sạn tôi hơi buồn khi phát hiện điều
này, v́ không biết kết cuộc câu chuyện ra sao, lần
thứ hai trong đời không biết được
hết đoạn kết câu chuyện. Hôm sau trong lúc lang thang dạo
chơi ở Bắc Kinh tôi phát hiện ra nhà sách
Vương Phủ Tĩnh. Khi vô nhà sách quầy đầu
tiên tôi t́m là quầy sách kiếm hiệp, và quyển
đầu tiên tôi t́m là quyển kiếm hiệp Liên
Thành Quyết. Tay tôi rung rung khi phát
hiện ra cuốn sach trên kệ và lôi ra cuốn tiểu
thuyết có duyên nợ với tôi. Hôm đó tôi mua khá nhiều
sách, tính tiền xong tôi vội chạy về khách sạn
đọc ngấu nghiến cuốn Liên Thành Quyết.
Đọc đến khi
ngồi trên máy bay về Việt Nam th́ tôi cũng đọc
xong, rốt cuộc cũng biết được số
phận cực khổ, tủi hận của chàng
Địch Vân được thanh b́nh, hạnh phúc
trong niềm vui mới ở đoạn kết.
Một điều
thú vị là khi về đến nhà đọc lại
hóa đơn bán sách của nhà sách Vương Phủ Tĩnh
tôi không thấy tính tiền cuốn Liên Thành Quyết! Chắc chắn là hôm đó máy
tính tiền của quầy sách bị hỏng. Cơ duyên ở Trung Quốc đă rung rủi thế nào để tôi
bỏ lại cuốn tiểu thuyết ở trên tàu lửa
rồi nhà sách lại tính sót cũng cuốn đó cho
tôi. Vậy tôi không có nợ
ǵ ở đất nước Trung Quốc- quê hương
của tổ tiên tôi.
Vương
Vĩnh Hiệp 王永協
Nha Trang, Việt Nam,
6/2008
|