Vừa rồi tôi có xem trên Google những
tấm h́nh chụp về Nha Trang trước đây,
và tuần trước anh Quốc Trung có gửi
cho tôi thêm một số h́nh cũng chụp ở Nha
Trang thời thập niên 1960 và 1970.
Xem xong những tấm h́nh gợi
cho tôi những kỷ niệm thuở ấu
thơ: những góc phố,
những con đường c̣n in đậm trong kư ức
tôi: đây là bến xe Ninh
ḥa, nơi tôi đă nô đùa vui chơi trong những chiều
nắng gắt; đây là tiệm tôi hay hớt tóc (tôi
thấy hầu như mọi trẻ con thời đó
đều hớt chung một kiểu tóc: húi cua ở
hai bên tai và cắt thẳng ở trước trán);
đây là rạp cine Tân Tân và rạp Tân Tiến, nơi
tôi và lũ bạn hay tụ tập ở trước
rạp để chờ đến giờ rạp mở
cửa; đây là những con đường dẫn xuống
chợ đầm: Phan Bội
Châu, Phan Chu Trinh… rồi những cửa hiệu, những
đám đông, và con đường biển… tôi thấy
mộc mạc và đáng yêu làm sao.
Sinh ra và lớn lên ở thành phố
biển Nha Trang xinh đẹp, tôi có biết bao kỷ
niệm trong suốt gần nửa thế kỷ qua.
Hiện nay hiệu bánh Tân An vẫn c̣n ở khu Thông tin
(lúc bé tôi thường đi ngang nh́n những ổ bánh
kem mà thèm nhỏ dăi), những căn nhà cổ vẫn
c̣n ở đường Phan Bội Châu, Hoàng Tử Cảnh,
Phan Chu Trinh… Biển Nha Trang vẫn xanh, cát vẫn trắng,
nhưng con người gốc Nha Trang c̣n có là bao?
Tôi đă từng nói là tôi yêu Nha Trang
thời xưa hơn là Nha Trang bây giờ, mặc dù hiện
nay đường phố Nha Trang đă khang trang
hơn, sạch sẽ hơn, nhà lầu nhiều
hơn và cao hơn. Dọc theo đường biển
toàn là các ṭa nhà khách sạn danh tiếng trên thế giới: Sheraton, Novotel, Marrriot… nhưng
tôi thấy vẫn thiếu những quầy sách ở
khu pḥng ngủ Đông Nam trên đường Quốc Lộ
I mà đêm đêm tôi hay đến đọc truyện
tranh “chùa” (v́ không có tiền thuê), tôi vẫn thấy thiếu
những buổi tối đến trường Khải Minh xem những trận
đấu vũ cầu, những ván cờ tướng,
tôi vẫn thấy thiếu những chiều kéo cả
lũ bạn hàng xóm ra bến xe Ninh Ḥa chơi đùa, vẫn
thấy thiếu những buổi đánh trận giả
với đám bạn học ở băi biển đối
diện Viện Pasteur và sau đó leo hái những trái tra
ăn ngọt lịm… thấy thiếu những nét vẻ
đơn sơ nhưng ấm cúng, mộc mạc
nhưng chân thành, giản dị nhưng gần gũi.
Có thể tôi là con người hoài cổ,
nhưng v́ những cái xưa, cái cũ nó in quá sâu quá
đậm trong kư ức tôi - đến nỗi trong những
giấc nồng say tôi vẫn thấy tôi lang thang trở
về thời Nha Trang xưa với những con người
mến thương, những góc phố yêu dấu, những
hàng cây thân thiết…
NCS
Tiến Sĩ Kinh Tế - Vương Vĩnh Hiệp 王永协
Nha Trang, Việt Nam, 03.06.2010
|