Những người
bạn thân của tôi từ lúc học tiểu học
c̣n ở Nha Trang không nhiều, chủ yếu nay sinh sống
ở Nam California. Kể từ năm 2005 lúc chúng tôi
liên lạc được với nhau, mối liên hệ
đă được thắt chặt. Những khi các bạn
về Việt Nam là t́m đến tôi, hoặc khi tôi
sang Hoa Kỳ là điện báo cho các bạn trước.
Tôi nhớ cuối
năm 2005 khi tôi lần đầu sang Hoa Kỳ với
lịch tŕnh sắp xếp khá sát sao, bạn Tô Kỳ
Xương và Long Trạch đă đón tôi tại sân
bay Los Angeles rồi chở thẳng lên Las Vegas, rồi
sau đó một ngày quay trở về Los Angeles. Hôm
đó suốt dọc đường đi chúng tôi gặp
nhau sau gần 30 năm đă chuyện tṛ mải mê hàng
mấy tiếng đồng hồ không dứt.
Những lần sau
này gặp mặt t́nh bạn của chúng tôi như càng
thêm bền chặt: một Kỳ Xương từng
trăi và t́nh nghĩa; một Diệc Xuyên vui tươi và
trung hậu; một Chí Phát giàu ḷng giúp bạn; một
Long Trạch hàn lâm và chân thành…Những người bạn
thân này của tôi c̣n thường xuyên phát động
các bạn ở Hoa Kỳ giúp đỡ các bạn học
khác trong hoàn cảnh khó khăn ở Nha Trang. Khi th́ gởi
tiền ĺ x́ Tết, khi th́ giúp vốn làm ăn, khi th́
giúp đỡ những khi hoạn nạn khó khăn… mấy
hôm nay dù đang trong t́nh h́nh kinh tế khó khăn các bạn
đang có dự tính góp tiền gới về cho một
người bạn để có vốn mở cửa
hàng buôn bán…
Nói về thời
gian quen biết tính từ năm học mẫu giáo cho
đến tiểu học là chỉ có 6 năm là chúng
tôi chia tay nhau, nhưng chúng tôi có được mối
thâm t́nh thật khó mà có được trong đời
thường, nhất là khi c̣n là những chú nhóc 5, 6 tuổi
đâu có khái niệm ǵ về t́nh nghĩa bạn bè
đâu?
Những ngày qua ở
Los Angeles nhờ Kỳ Xương chở gia đ́nh
tôi đi đây đó: China town, Long Beach, Thương xá
Phước Lộc Thọ… (kỳ thật ở đất
Mỹ mà không có người quen chở đi th́ bất
tiện vô vàn, nhân đây tôi cũng gởi lời cảm
ơn anh Quốc Trung và anh Tài Lực đă chở gia
đ́nh tôi đến Universal Studio, Hollywood, đi ăn
khuya… trong những ngày qua). Trong lúc tṛ chuyện Kỳ
Xương và tôi cười ha hả vẫn c̣n nhắc
chuyện cách đây hơn 30 năm hai thằng chở
nhau bằng chiếc xe đạp cọc cạch
đi Băi Tiên bên Đồng Đế chơi. Không có tiền
trong túi, hai đứa chỉ đủ mua một ổ
bánh ḿ không để chia nhau ăn cả ngày nhưng sớn
sác làm rơi ổ bánh ḿ duy nhất xuống biển
khiến hôm đó đói từ sáng đến chiều.
Mới đây mà đă hơn 30 năm…
Tối hôm 30/12/2009
chúng tôi: gia
đ́nh tôi, Kỳ Xương, Diệc Xuyên, Long Trạch
cùng anh Quốc Trung ăn buổi cơm đầm ấm
ở nhà hàng Sunday ở Rosemead. Cũng đúng ngày này 4
năm trước tại nhà Diệc Xuyên, chúng tôi
đă lần đầu gặp lại nhau sau gần
30 năm xa cách, hôm đó c̣n có mặt cả Thuư Ưng,
Chí Phát, Diệc Trung, Thành Đáng…
Ngày mai tôi lại lên
đường trở về Nha Trang rồi, chào tạm
biệt những người bạn thân quư của tôi,
hẹn gặp lại !
Vương Vĩnh Hiệp 王永协
Bắc California, U.S.A., 05 Jan 2009
请阅读王永协作品
* Xin mời
đọc một số tác phẩm cuả Vương
Vĩnh Hiệp.
|