Lâu rồi tôi không
ăn cơm tối với mẹ, vừa qua bà xă
đi Sài g̣n và thấy tôi đi ăn bụi ngoài quán
nên mẹ kêu tôi đến nhà ăn cơm. Thực ra
trong năm vào những ngày cúng giỗ hay ngày lễ Tết
tôi cũng có đến nhà mẹ ăn cơm, nhưng
hôm nay tôi mới có dịp ăn buổi cơm thường
ngày lại với mẹ. Mẹ cũng có nhiều lần
gọi tôi đến nhà ăn cơm, mặc dù rất
muốn nhưng trong thâm tâm tôi thấy ái ngại việc
v́ muốn nấu cơm cho tôi mà mẹ già phải lụm
cụm đi chợ và cắm cúi dưới bếp cả
buổi.
Khi tôi đến mẹ
đă dọn sẵn cơm ra bàn. Tôi bưng chén cơm
lên và nh́n vào các món ăn và đột nhiên một cảm
xúc dâng trào trong người tôi. Những món ăn mà mẹ
đă thường nấu cho anh em tôi ăn từ thuở
mấy mẹ con c̣n ở chung một mái nhà thời ấu
thơ: thịt kho, hàu
chiên bột và trứng, củ cải trắng xắt
thành sợi xào với mực khô, canh ngó sen nấu với
sườn non. Mỗi gia đ́nh có hương vị
thức ăn đặc thù riêng, không ai giống ai. Các
món ăn cũng ảnh hưởng từ truyền thống
và tập quán gia đ́nh. Ngồi ăn buổi cơm với
những món ăn đầy kỷ niệm thời
thơ ấu, những h́nh ảnh mấy mẹ con cùng
đùm bọc sống thanh b́nh vui vẻ với nhau
trong một mái nhà hiện lên trước mắt tôi. Thời
gian thật tàn nhẫn, những kỷ niệm ấm
êm không thể đọng lại được. Con
cái lớn lên thành gia lập thất đều ra ở
riêng hết, điều an ủi cho tôi là có gia đ́nh
anh Hai ở chung với mẹ tôi. Vừa ăn vừa
tṛ chuyện với mẹ mà giọng tôi nghèn nghẹn.
Vẫn những món ăn với hương vị quen
thuộc đó, vẫn người mẹ kính yêu
đó, nhưng nay tuổi mẹ đă lớn, gần
đây sức khỏe mẹ đă có dấu hiệu giảm
sút nhiều theo tuổi già. Điều hạnh phúc lớn
nhất hằng ngày của tôi là sáng sáng chở mẹ
đi ăn sáng và nh́n thấy mẹ khỏe mạnh và
vui vẻ.
Tôi cũng mong muốn
nhắn gởi những ai c̣n có mẹ bên cạnh th́ cần
trân trọng những tháng ngày ấm êm thiêng liêng đó,
v́ mẹ ḿnh tuổi đă lớn không biết c̣n ở
với ḿnh bao lâu nữa. Điều hạnh phúc nhất
là có mẹ để được bày tỏ ḷng hiếu
kính.
Vương Vĩnh Hiệp 王永协
Nha Trang, Việt Nam, Lễ
Mẫu Thân 2010
请阅读王永协作品
* Xin mời
đọc một số tác phẩm cuả Vương
Vĩnh Hiệp.
|