Tôi có một cây
đàn Guitar do anh em tôi hùn nhau mua từ năm 1980.
Đây là cây Guitar loại thường, thực ra lúc
đó anh em tôi gom góp mua được một cây
đàn đă là vui lắm rồi, đâu có cầu mong
mua cây đàn tốt xịn đắt tiền.
Sau khi mua đàn xong
anh em tôi mới phát hiện ra việc chơi đàn
không phải dễ như ban đầu lầm tưởng.
Sau có ông anh quen chiều chiều hay đến nhà tôi
chơi và dạy anh em tôi đàn, sau này chỉ có ḿnh tôi
trụ lại và học biết cách chơi đàn và hiểu
rành về nhạc lư. Những năm 80 của thế
kỷ trước, đêm đêm tôi ôm đàn hát những
bản nhạc buồn của Phạm Duy, Trịnh
Công Sơn, Vũ Thành An…, và với tâm trạng chán
đời và tuyệt vọng của thời kỳ ấy,
tôi khoái chơi nhạc Phượng Hoàng của Nguyễn
Trung Cang, Lê Hựu Hà để san lắp tâm hồn hụt
hẫng, trống vắng trong màn đêm dày đặc…Nhờ
biết nhạc lư tôi mày ṃ tập cả những bài nhạc
Pháp và Mỹ nổi tiếng. Nhờ vậy hiện
nay tủ đĩa nhạc ưa thích của tôi gồm
đủ loại nhạc: Mỹ, Pháp, Hoa (Phổ
thông), Hoa (Quảng Đông Hongkong), Hoa (Mân Nam Đài Loan),
và nhạc Việt. Đặc biệt nhạc Việt
tôi chỉ nghe nhạc thời trước (Trịnh
Công Sơn, Phạm Duy, Phạm Đ́nh Chương, Ngô
Thụy Miên, Hoàng Thi Thơ, Văn Phụng, Lam
Phương, Trần Thiện Thanh…), nhạc hiện
nay của các ca sĩ nổi tiếng ở Việt Nam
tôi không có một đĩa nào.
Sau nhiều lần dọn
nhà, nhiều lần túng thiếu tôi mang sách cũ đi
bán để trang trải cuộc sống và chuyện
học hành, nhưng cây đàn của tôi vẫn
được giữ lại và đi theo tôi suốt
những tháng năm bôn ba, vùng vẫy, chống chọi
cuộc đời khắc nghiệt của tôi. Gần
đây khi tâm tưởng đă ít nhiều tĩnh tại,
tôi nh́n lại cây đàn mến yêu của tôi và tôi quyết
định mang nó đi sửa lại mặc dù hơn
20 năm nay tôi không c̣n cầm đến cây đàn nữa.
Anh thợ sửa đàn ở đường Phan Chu
Trinh nói với tôi là trừ khi cây đàn này anh có kỷ
niệm ǵ đó c̣n không th́ nên vứt bỏ v́ tiền
công thợ và thay thế phụ tùng c̣n tốn nhiều
tiền hơn là mua một cây đàn mới chất
lượng tương đương. Tôi không một
mảy may do dự bảo anh thợ cứ sửa lại
cây đàn cho tốt.
Ngày nay đêm đêm
tôi ngồi trong pḥng khách nghe nhạc yêu thích của tôi
(tôi luôn xoay ṿng nghe nhạc: Mỹ, Pháp, Việt, Hoa…),
tôi ngắm nh́n cây đàn thân yêu của tôi được
đặt trang trọng ở một góc pḥng khách. Dầu
sao, nó cũng là người bạn đồng hành thân
thiết của tôi trong chặng đường gian
khó của tôi trong suốt hơn 30 năm qua. Nó đă
thấu hiểu tôi khi từng nghe những lời ca,
tiếng than, nỗi nghẹn ngào ḥa quyện cùng tiếng
réo rắt, ngân nga của nó…
Vương Vĩnh Hiệp 王永协
Nha Trang, Việt Nam, 29 tháng 4 năm 2010
请阅读王永协作品 * Xin mời
đọc một số tác phẩm cuả Vương
Vĩnh Hiệp.
|